KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 128

“Có rất nhiều lý do,” Ananya nói và ra hiệu cho tôi thay đổi đề tài.
“Bác em đang ở đây à?” tôi hỏi.

“Vâng, bác Shobha đang ở trong bếp. Bác ấy là chị của bố.”
Tôi cầu mong bác Shobha không giống tính người em trai của bà. Sự im

lặng trùm xuống căn phòng. Tôi nhặt một miếng snack lên ăn. Mỗi tiếng lạo
xạo phát ra đều nghe thấy rõ ràng trong căn phòng này. Tôi phải giữ cho câu
chuyện được tiếp tục. Hồi trước tôi đã từng đọc một cuốn sách về cách kết
bạn. Nó nói rằng hãy quan tâm tới công việc người ta làm và hãy nhắc tên
họ trong cuộc đối thoại.

“Vậy là ngài đã làm việc khắp Ấn Độ, ngài Swaminathan?” tôi ướm hỏi.

“Một vài nơi, cho tới khi tôi bị kẹt lại đây,” ông nói.
“Kẹt lại ư? Cháu tưởng ngài thích Chennai, quê hương của mình,” tôi nói.
Ông nhìn tôi khó chịu. Tôi băn khoăn không biết liệu có phải mình đã nói

điều gì đó không phù hợp.

“Tôi đi gọi Shobha đây. Ăn tối sớm thôi,” ông nói và rời khỏi phòng. Tôi

muốn hỏi Ananya về bố cô, nhưng tôi muốn ôm lấy cô trước.

“Đừng,” Ananya nói khi cảm nhận thấy ý định của tôi.
“Sao thế?”

“Đừng nhúc nhích. Giữ khoảng cách một mét nhé,” cô nói.
“Em điên à? Có ai ở đây đâu.”
“Không có ai ư? Mẹ em đang hát ở phòng bên đấy, trời ạ.”

“Đó mà là hát ư?”
“Im đi,” cô khúc khích cười. “Và theo em thì anh cũng nên học một chút

nhạc camatic đi. Không, dừng lại, đừng đứng dậy khỏi ghế xô pha.” Cô gửi
tôi một cái hồn gió và tôi ngồi thụt trở lại xô pha.

“Tháng này là tháng tồi tệ của bố ở ngân hàng,” Ananya thì thào. “Bố đã

lỡ cơ hội thăng chức. Đáng lẽ ông đã được làm giám đốc chi nhánh Ngân
hàng Baroda của quận này, nhưng những mưu mô chính trị bẩn thỉu đã diễn
ra. Còn ông thì ghét chính trị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.