KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 130

Tôi nếm thử. Nó giống như mạt cưa trộn với ớt vậy.
“Ngon không?”

Tôi gật đầu với Ananya. Mọi người lúc đầu giữ những đụn nhỏ gọn gàng

các món trên tờ lá chuối. Chẳng bao lâu sau họ đã trộn nó thành một đống
sền sệt.

“Trộn nữa đi,” Ananya nói khi tôi cố bắt chước nhà vợ tương lai.
“Cậu là bạn học của Ananya à?” bà bác Shobha cất tiếng lần đầu tiên.

“Vâng, ở IIM ạ,” tôi nói.
“Sinh viên IIT à?”
Tôi gật đầu. Ananya đã bảo tôi rằng cái mác IIT của tôi là dải bạc lấp lánh

duy nhất trong cái vị thế lởm khởm của tôi trước gia đình họ.

“Em họ của Sushila cũng học IIT đấy. Radha, tôi đã bảo cô rồi, phải

không? Harish sống ở San Francisco ấy.”

“Khóa nào ạ?” tôi hỏi.
“Ở IIT Madras, không phải trường của cậu,” bác Shobha nói, bực mình vì

bị chen ngang.

Tôi giữ yên lặng và nhìn rất nhiều các loại rau, cố gắng gọi tên chúng. Tôi

chào lũ đậu và cải bắp.

“Bố mẹ Harish muốn nó lấy vợ rồi. Xem nakshatram cho Ananya chưa?”

bác Shobha hỏi.

“Chưa, chưa ạ,” mẹ Ananya nói.

“Sao thế, Swami? Vợ cậu không muốn tìm một chàng rể tốt hay sao?”
Thật không thể tin được họ lại bàn bạc chuyện này ngay khi tôi đang ở đó.

“Em đưa bát cơm cho anh với,” tôi nói, hy vọng lèo lái được câu chuyện
sang hướng nào đó.

“Radha, em phải nghe lời Shobha. Chị ấy hiểu rõ nhất,” bố Ananya nói.

Đàn ông Ấn Độ chẳng hề ngần ngại vả vào mặt vợ mình vì những người chị
em của ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.