KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 131

Mẹ Ananya gật đầu trong khi bác Shobha bắt đầu bài thuyết trình bằng

tiếng Tamil. Bố mẹ Ananya cũng trả lời lại bằng tiếng Tamil. Thật khó chịu,
như thể đang xem một bộ phim toàn tiếng địa phương chiếu trước mặt mình
vậy.

Sau năm phút tôi nói. “Cháu xin phép ạ.”

“Gì thế?” bố Ananya nói.
“Các bác có thể nói tiếng Anh được không ạ? Cháu không theo được câu

chuyện,” tôi nói.

Ananya nhìn tôi, sốc. Thôi cho em xin, mắt cô nói vậy.

“Thế thì học tiếng Tamil đi,” bố Ananya nói.
“Vâng, thưa ngài,” tôi nói vẻ ngoan ngoãn.
“Dù sao, chuyện này cũng không liên quan tới cậu,” ông thêm vào.

Tôi gật đầu. Tôi nghe rất nhiều tên các công ty công nghệ và tên của các

cậu con trai. Tôi chỉ muốn hất tàu lá chuối của tôi vào mặt bà bác.

Tôi ra về khá sớm sau bữa tối. Ananya ra cùng để giúp tôi bắt xe. Cô cầm

tay tôi khi chúng tôi bước trên đường phố vắng lặng.

“Anh không nói chuyện với em,” tôi nói và gỡ tay ra.

“Gì thế?” cô hỏi.
Chúng tôi đi qua một ngôi nhà gỗ có khu vườn trồng dừa.
“Mọi người đang bàn bạc về đám cưới của em còn gì. Nakshatram là cái

quái gì thế?” tôi hỏi.

“Đó là lá số tử vi. Mọi người cứ viển vông vậy ấy mà. Em sẽ chẳng cưới

ai ngoại trừ anh.”

Cô cầm tay tôi lên hôn. Tôi lại rút tay về. Tôi vẫy một chiếc tuk tuk.

Ananya sẽ phải mặc cả với anh ta bằng tiếng Tamil, nếu không tôi lại phải
trả gấp đôi. “Làm sao anh chiếm được cảm tình của họ bây giờ. Điều đó hầu
như là không thể. Ngồi với bố em cứ như là bị gọi lên phòng hiệu trưởng
ấy.”

Ananya cười phá lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.