KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 134

“Nhưng chẳng phải bà rất giỏi sao?” tôi hỏi, mặc dù từ những tiếng khóc

the thé nghe được tối qua thì tôi không dám chắc lắm.

“Mẹ chưa đủ giỏi theo các tiêu chuẩn Chennai. Bố hồi trước làm ở các

thành phố bên ngoài Tamil Nadu. Mẹ đã trở thành một ngôi sao trong cộng
đồng người Tamil ở đó. Ở đây, bà chỉ thường thường thôi. Nhạc camatic ở
Chennai ở một đẳng cấp khác.”

Tôi gật đầu làm như mình hiểu.
“Bố mẹ em đã rất hăm hở khi tới Chennai. Nhưng giờ đây bố đã mất cơ

hội thăng chức. Những người họ hàng phiền phức cứ tới nhà suốt. Trong
hoàn cảnh này mà con gái của họ muốn đem một anh chàng Punjab chứ
không phải Brahmin, không phải Tamil về ra mắt họ thì tất nhiên là họ sẽ
phát điên lên thôi. Chúng mình phải kiên nhẫn. Em cũng yêu họ, Krish ạ,”
cô nói và dừng lại để thở.

Một cơn gió nhẹ thổi vào mặt chúng tôi. Cô ngả đầu vào vai trái tôi. Tôi

vuốt tóc cô. Mặt trời trồi lên ở vịnh Bengal, đầu tiên màu gần như đỏ, rồi
sau biến thành màu da cam ấm hơn. Tôi vòng tay quanh người Ananya. Với
chiếc cà vạt và chiếc quần công sở, tôi trông giống như một anh chàng nhân
viên tiếp thị không có chỗ nào để đưa bạn gái đi hẹn hò.

“Chỉ có một cách duy nhất để anh có thể đến nhà em thường xuyên,”

Ananya nói sau khi nhìn đường chân trời một phút.

“Là gì?”
“Ôn cho em trai em vào IIT. Họ sẽ chấp nhận mọi điều vì chuyện đó,” cô

nói.

Tôi buông cô ra và ngồi thẳng lên. “Em điên hay sao thế? Anh ôn thi vào

IIT tám năm trước rồi. Anh không thể dạy thằng bé được.”

“Em chắc chắn anh có thể xem lại sách vở và giúp được nó. Bố mẹ em sẽ

phải dễ chịu hơn với anh. Chỉ tới khi đó em mới có thể yêu cầu họ xem xét
chấp nhận anh một cách chính thức.”

Tôi nhúng chiếc idli của mình vào chutney dừa và ăn. Tôi nhớ món bánh

parantha nóng của mẹ vào bữa sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.