KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 135

“Anh có yêu em không?” Cô lau chutney dính trên môi tôi.
Tôi hôn cô. Tôi đang hôn cô sau hai tháng. Suốt một phút tôi vẫn không

buông cô ra. Nói thế nào thì nói, tôi ôn lại môn hóa ở IIT cũng là vì cái cảm
giác này đây.

“Nào!” Một giọng khàn khàn gào lên đằng sau chúng tôi.
Tôi quay người lại. Một cảnh sát người Tamil bụng phệ, trông giống đầu

gấu hơn là cảnh sát, đang bước nhanh về phía chúng tôi. “Cái gì thế này?”
anh ta nói và phang dùi cui xuống ghế. Cả hai chúng tôi bật dậy. Ananya
núp sau lưng tôi.

“Ôi, chết tiệt,” cô nói. “Tìm cách thoát khỏi anh ta thôi.”

Viên cảnh sát gào lên với tôi bằng tiếng Tamil. Bất lực, tôi bảo Ananya

phiên dịch.

“Anh ta muốn đưa chúng ta tới đồn cảnh sát. Anh ta nói sao chúng ta dám

to gan lớn mật làm những trò này ngay bên ngoài sở cảnh sát.”

“Ai bảo sở cảnh sát lại đối diện bãi biển chứ?” tôi hỏi.

“Hãy im đi và nhè tiền cho anh ta,” cô thì thào.
Tôi rút ví ra và lấy hai mươi rupi.
“Không gì đó không gì đó…” Viên cảnh sát tiếp tục la hét và túm lấy tay

tôi.

Tôi lấy ra một đồng năm mươi. Anh ta nhìn tôi rồi nhìn Ananya. “Cảnh

cáo đấy nhé,” anh ta vừa nói vừa cầm lấy đồng tiền.

Ananya phá lên cười sau khi viên cảnh sát rời chúng tôi đi.
“Không có gì buồn cười đâu,” tôi nói, đi lại giày và bỏ quần xuống. “Gặp

nhau ở khu tập thể chỗ anh nhé?”

“Để sau đi. Ngày nào em cũng phải rời Chennai, mà về cũng muộn nữa,”

cô nói.

“Thế cuối tuần vậy?”
“Em sẽ cố,” cô nói. “Anh cho em ăn gà nhé? Em thèm những món không

phải đồ chay đến phát điên rồi. Và cả bia nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.