KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 137

“Đồng nghiệp ạ,” tôi nói, để ông không đến.
“Cháu cẩn thận lúc mang lên thang máy nhé,” ông nói.

Được ông mách nước, tôi tới Delhi Dhabha ở Nungambakkam, cách nhà

tôi không đến một cây số. Tôi bọc gói gà tandoori ba lần để mùi không bay
ra ngoài. Tôi tới một cửa hàng bia rượu được chính phủ cấp phép, họ có làm
rầy rà một chút vì tuổi của tôi. “Cậu qua hai lăm chưa?”

“Chưa, nhưng sắp rồi,” tôi nói.
“Thế thì chúng tôi không thể bán cho cậu được,” người bán hàng nói.

“Kể cả khi tôi trả thêm mười rupi mỗi chai ư?”
Thật đáng kinh ngạc khi thấy tiền bạc có thể cơi nới luật lệ ở đất nước này

đến vậy. Người bán hàng gói ba cái chai bằng một tờ giấy nâu, rồi tôi đặt
chúng vào trong một túi nhựa, như vậy người ta sẽ không thể hình dung ra
hình dạng.

“Có gì trong đấy đấy?” người giữ thang máy hỏi khi tôi đặt cái túi xuống

sàn, những cái chai tạo ra âm thanh rất rõ.

“Nước chanh ạ,” tôi nói.
“Cậu nên uống nước dừa ấy,” người giữ thang máy nói.
Tôi gật đầu và tiến về căn hộ của mình. Ramanujan thấy tôi đặt những

chiếc chai vào trong tủ lạnh. “Gì thế?” Anh ta mặc lungi và thân trên chẳng
có gì ngoại trừ một sợi chỉ quấn quanh vai.

“Bia,” tôi nói.
“Anh bạn, cậu không thể mang đồ uống có cồn vào trong tòa nhà này

được,” anh ta nói.

“Bạn gái tôi sắp đến chơi. Cô ấy thích uống bia,” tôi nói.

“Cậu có bạn gái ư?” Ramanujan hỏi lại cứ như thể tôi có mười bà vợ vậy.

Chẳng ai trong số những anh chàng đang ở cùng tôi có bạn gái cả. Họ đều là
những người có bằng cấp, những anh chàng Tamil làm việc cho Citibank
được trả hậu hĩ sắp sửa được bố mẹ đưa ra đấu giá.

“Đúng vậy, từ hồi đại học,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.