KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 138

Những người bạn ở cùng đã vào phòng khách. Chẳng ai trong bọn họ mặc

áo cả. Tôi đóng cánh cửa tủ lạnh để tránh đẩy câu chuyện về thứ đồ uống đó
đi xa hơn.

“Cô ấy tới thăm Chennai ư?” Sendil hỏi.

“Cô ấy sẽ tới ở đây sao? Cô ấy không thể ở lại đây được,” Appalingam

nói.

“Cô ấy sống ở Chennai,” tôi nói.
Mấy anh chàng đó nhìn nhau như thể ai sẽ là người hỏi câu hỏi treo

chuông cổ mèo.

“Người Tamil à?” Ramanujan hỏi.
“Ừ,” tôi nói, “Tamil Brahmin.” Tôi thêm vào hai từ cuối để họ đón sốc

cùng lúc.

“Chà!” cả bọn đồng thanh.

“Cô ấy uống bia à?” Ramanujan hỏi.
“Ừ,” tôi nói và đổ gà ra một chiếc bát.
“Lại còn ăn gà nữa? Người Brahmin kiểu gì thế?” Sendil nói. “Và anh bạn

này, đừng đưa người không ăn chay vào ngôi nhà này đấy.”

“Đây cũng là nhà tôi mà,” tôi nói.
“Nhưng luật là luật,” cậu ta nói.
Người ở thành phố này thích các luật lệ, nói đúng hơn là thích tuân theo

các luật lệ. Trừ phi bạn là cảnh sát hay người bán rượu hay tài xế tuk tuk.

“Thôi kệ đi, Sendil,” Ramanujan nói.
“Cảm ơn,” tôi nói và đặt chỗ gà vào trong tủ lạnh. “Các cậu ơi, lúc cô ấy

đến phiền các cậu mặc áo vào hộ nhé.”

Ananya tới chỗ tôi lúc hai giờ. Tôi lịch sự mời cô vào phòng khách. Các

bạn cùng nhà của tôi ném về phía nhau những cái nhìn ngại ngùng khi cô
chào hỏi bọn họ. Sendil nói chuyện với cô bằng tiếng Tamil. Người Tamil
thích chọc tức những người không nói tiếng Tamil bằng cách chỉ nói chuyện
với nhau bằng tiếng Tamil trước mặt họ. Đây chỉ là sự nổi loạn âm thầm duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.