KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 140

“Tốt.” Cô nhìn vào mắt tôi. Ánh mắt cô trở nên dịu dàng. “Em biết dạy

thêm rất vất vả. Bố mẹ em là những người kỳ quặc. Anh đừng bỏ cuộc
nhé?”

“Anh sẽ không bỏ cuộc.” Tôi vuốt tóc cô.

“Hay thật đấy, gần gũi như thế này còn tuyệt hơn cả làm tình nhỉ?”
“Anh không chắc,” tôi nói và với tay ra để chỉnh quạt to hơn.
“Nhà em chẳng bao giờ nói chuyện. Ở nhà bố mẹ em năm thì mười họa

mới mở lời. Mọi người nói chuyện về thời sự, về thức ăn, về thời tiết.
Nhưng chẳng bao giờ tâm sự về cảm nghĩ của mình. Em chỉ có thể tâm sự
với anh thôi,” cô nói.

Tôi im lặng. Cô ngồi dậy để mặc quần áo. Cô nhặt những chiếc gối từ

dưới sàn lên và đặt lại trên giường. Tôi kéo tay cô ngồi xuống lại với tôi.

“Sao anh không rủ em bỏ trốn với anh?” cô hỏi.
“Em muốn anh làm thế à? Nếu anh rủ em bỏ trốn thì sao?”

”Em sẽ chẳng biết phải làm gì nữa. Em không muốn làm tổn thương họ.

Em đã làm thế, bằng cách chọn bạn trai người Punjab, nhưng em nghĩ chúng
ta có thể thuyết phục được họ. Em muốn họ mỉm cười vào ngày cưới của
em. Em đã tưởng tượng về ngày cưới của mình như thế kể từ khi em còn bé.
Còn anh thì sao?”

Tôi suy nghĩ một phút. “Anh không muốn trốn đâu,” tôi nói.
“Tại sao chứ?”

“Như thế thì quá dễ dàng. Và nó không phục vụ cho mục đích lớn lao

hơn.”

Ananya bước ra khỏi giường và mang lại những thứ đồ ăn còn thừa. Cô

nhặt ăn những mẩu vụn thịt gà trong khi chúng tôi nói chuyện. “Mục đích
lớn lao hơn ư?”

“Đúng vậy, chính những sự phân biệt và chia rẽ ngu ngốc đó là nguyên

nhân làm cho đất nước chúng ta trì trệ đến vậy. Là người Tamil trước, sau đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.