KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 142

19

Ananya đang ngủ kế bên tôi, đầu tôi vẫn nhức do uống bia. Ramanujan

vẫn tiếp tục đập cửa.

“Gì thế?” Tôi mở cửa.

“Tôi đã gõ cửa năm phút rồi đấy,” Ramanujan nói. “Ra ngoài đi, chủ nhà

tới kia kìa.”

“Chủ nhà?”
“Đúng vậy, hãy cư xử đàng hoàng với ông ấy. Đây là nhà trọ cuối cùng ở

Nungambakkam đấy. Tôi không muốn bị đuổi ra ngoài đâu.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” tôi hỏi.
“Cứ ra đi đã.”
Tôi đóng cửa và mặc nốt quần áo vào.

“Ananya,” tôi nói.
“Anh yêu, em buồn ngủ,” cô nói, cố kéo tôi trở lại giường.
“Ông chủ nhà đang ở đây,” tôi nói.

Cô không phản ứng cho dù tôi lắc người cô như điên.
“Bố em đang ở bên ngoài đấy,” tôi nói.
Cô ngồi bật dậy trên giường. “Gì cơ ạ?”

“Ra ngoài đi. Ông chủ nhà anh đang ở đây,” tôi nói.
Tôi tới phòng khách. Hội bạn cùng nhà đã ngồi ở bàn ăn. Ông Punnu, ông

chủ nhà sáu mươi tuổi của chúng tôi, bệ vệ ngồi ở chiếc ghế lớn nhất. Khuôn
mặt ông ta có vẻ ảo não thường trực.

Tôi ngồi cạnh ông ta. Không ai nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.