KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 141

mới là người Ấn Độ. Người Punjab trước, rồi mới là người Ấn Độ. Chuyện
này phải kết thúc.”

Ananya nhìn tôi. “Tiếp tục đi,” cô vỗ về vẻ tinh nghịch.

Tôi tiếp tục, “Quốc ca, đồng tiền chung quốc gia, các đội tuyển quốc gia,

vậy mà, con cháu của chúng ta vẫn không được cưới người ngoài bang
mình. Sao sự hà khắc này có thể là điều tốt cho đất nước chúng ta được
chứ?”

Ananya mỉm cười. “Đây là gà, bia hay sex? Cái gì đã nạp năng lượng cho

anh nhiều đến vậy? Hãy nịnh em và nói rằng đó là do sex đi. Nào, nói đi,”
cô nói.

“Anh nghiêm túc đấy, Ananya. Chuyện ngớ ngẩn đó phải kết thúc thôi.”

“Và làm thế nào chúng ta kết thúc được nó đây?”
“Hãy nghĩ về con cái chúng ta.”
”Em đã nghĩ rồi, một vài lần. Em muốn chúng có khuôn mặt của em. Chỉ

đôi mắt là của anh thôi,” cô nói.

“Không phải cái đó, hãy nghĩ về điều này - chúng sẽ không phải là người

Tamil hay người Punjab. Chúng sẽ là người Ấn Độ. Chúng sẽ vượt lên trên
những thứ vớ vẩn này. Nếu thanh niên nào cũng kết hôn với người không
thuộc cộng đồng của họ, đó sẽ là một điều tốt cho đất nước. Đó chính là mục
đích lớn lao hơn.”

“Ô, vậy ra lý do anh ngủ với em là muốn tốt cho đất nước này,” cô nói.
“Ở một khía cạnh nào đó thì đúng là như vậy.” Tôi cười bẽn lẽn.

Cô lấy một chiếc gối và đập vào đầu tôi. Và sau đó, vì đất nước, chúng tôi

lại làm tình tiếp.

“Mở cửa ra, Krish,” giọng lo lắng của Ramanujan cùng những tiếng đập

cửa lớn đã đánh thức tôi dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.