KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 144

“Người Punjab,” tôi nói và đầu tự động cúi thấp xuống một chút.
“Sao có thể là một cô gái tốt nếu như cô ta bám theo cậu chứ?” ông Punnu

hỏi.

Ông ta nói có điểm đúng. Tôi quyết định thay đổi đề tài. “Ông Punnu, đây

không phải là ký túc xá trường học. Chúng tôi đều là những người đi làm và
chúng tôi có làm gì thì cũng là ở nhà mình…”

Ông Punnu giáng nắm đấm xuống mặt bàn. “Đây là nhà tôi,” ông rạch ròi.
“Vâng, nhưng ông đã cho chúng tôi thuê. Đúng lý ra, chúng tôi có quyền

không để ông vào trong căn nhà thuộc sở hữu của chúng tôi.”

Ông Punnu lộ vẻ kinh ngạc. Ramanujan phải cứu vãn tình thế. “Cậu ấy

không biết đâu, ông Punnu. Cậu ấy mới tới đây. Đáng lẽ chúng tôi nên nói
với cậu ấy đây là tòa nhà ăn chay và không được dùng đồ uống có cồn.”

“Một giọt cũng không được,” ông Punnu nói. “Cả đời tôi còn chưa từng

động vào nó.”

Ông Punnu trông có vẻ như người chưa từng động vào rượu hoặc phụ nữ,

nhưng rất cần làm những việc đó.

“Xin lỗi đi,” Ramanujan bảo tôi.
Tôi liếc nhìn xung quanh. Dân Tamil vây xung quanh tôi như phiến quân

Những con hổ giải phóng Tamil. Tôi không có lựa chọn. “Tôi xin lỗi,” tôi
nói.

“Kể từ giờ không được đưa con gái vào nữa,” ông Punnu lắc lắc ngón tay.

“Thế còn bia và gà?” tôi nói.
“Cái đó thì từ trước đã cấm rồi mà,” Sendil nói.
Tất cả mọi người xung quanh tôi gật đầu như thể mơ hồ cảm thấy ấm áp

vì đã có những luật lệ được thiết lập để dạy họ cách sống cuộc sống của
mình.

Tôi băn khoăn không biết lần sau sẽ phải đưa Ananya về đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.