KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 146

Tôi nói với cậu về ngôi trường trước kia của tôi, loại bỏ bớt tất cả những

phần cay đắng đã xảy ra trong cuộc đời mình.

“Em muốn vào ngành hàng không,” Manju nói. Hồi bằng tuổi cậu, tôi còn

không biết đến từ đó nữa kia.

Sau khoảng chừng một tiếng thì cậu rút sách Vật lý ra. Cậu đưa ra cho tôi

một bài tập và tôi bảo cần có thời gian để giải. Cậu gật đầu và đọc chương
tiếp theo. Người đi dạy đang được dạy. Tôi dành phần còn lại của giờ học
học Vật lý từ Manju. Tôi đứng dậy đi về. Tôi tới phòng khách, ở đó bố
Ananya đang chậm rãi ân ái với tờ Người Hindu. Ananya đã dặn tôi rằng
hãy dành thời gian với bố cô càng nhiều càng tốt. Tôi đợi mười phút để ông
đọc xong bài báo.

“Gì thế?”
“Không có gì ạ,” tôi nói. “Cháu xong bài giảng rồi.”

“Tốt,” ông nói và giở trang báo khác.
“Ở ngân hàng thế nào ạ, thưa chú?”
Ông liếc nhìn lên khỏi tờ báo, ngạc nhiên. “Ngân hàng nào?”

“Ngân hàng của chú ạ.” Tôi hắng giọng. “Công việc của chú thế nào ạ?”
“Gì thế?” ông nói, bí thế bởi sự ngu ngốc của câu hỏi. “Công việc thì có

gì chứ? Công việc nào chả thế.”

“Vâng, đúng thế ạ,” tôi nói.

Tôi đứng đó thêm năm phút nữa, chẳng biết nên làm gì. Tôi không đấu lại

được với tờ Người Hindu, và mỗi ngày lại có một tờ mới được đưa đến.

“Cháu đi về đây chú ạ,” tôi nói.
“OK,” ông nói.

Tôi ra đến cửa thì ông gọi, “Ăn sáng nhé?”
“Cháu sẽ ăn ở cơ quan.”
“Cơ quan cậu ở đâu?”

“Anna Salai ạ,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.