KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 145

20

“Em giỏi hóa học. Em cần giúp môn vật lý,” Manjunath, mọt sách tương

lai và là em trai Ananya, nói bằng năng lượng của một con gà trống. Lông
mày của cậu nhướng lên hạ xuống trong khi nói, đồng điệu với ba nếp nhăn
trên trán.

Tôi đã đến dạy buổi đầu tiên. Ananya đã đi Madurai từ đêm trước đó vì

một phi vụ bán hàng dài cả tuần. Dậy sớm làm tôi đau đầu. Mẹ Ananya đã
mang cà phê đến phòng Manju. Cũng không tác dụng gì.

Việc tôi chỉ mới ôn lại môn hóa thôi cũng vậy.
“Dù sao thì cũng ôn lại xem sao,” tôi nói và mở sách ra.
“Hydrocarbon à?” cậu nói khi nhìn thấy cuốn sách của tôi. “Em đã làm ba

lần rồi.”

Tôi ra một bài tập và cậu giải xong trong vòng hai phút. Tôi cho một bài

khó hơn, và cậu giải trong cùng thời gian đó. Một cuốn băng được bật ở
phòng bên cạnh. Nghe như dàn hợp xướng của những người phụ nữ đang
hành quân đi nhập ngũ vậy.

“M.S. Subbulakshmi

[33]

,” Manju nói khi nhận ra vẻ lo lắng của tôi. “Nhạc

để cầu nguyện ạ.”

Tôi gật đầu và lật giở cuốn sách Hóa học để tìm một bài tập đủ khó cho gã

Einstein bé nhỏ này.

“Nhà Tamil nào cũng bật nó vào buổi sáng,” cậu nói.
Tôi tự hỏi liệu Ananya có bật băng đó mỗi sáng ở nhà chúng tôi sau khi

cưới nhau không. Mẹ tôi có thể sẽ gặp chấn thương tâm lý nghiêm trọng với
âm thanh đó. Càng lúc tiếng cầu nguyện càng lớn hơn.

“Trường IIT như thế nào ạ?” cậu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.