KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 16

có ích gì chứ?”

“Chuẩn đấy,” tôi nói. “Vậy em là chuyên gia về rasam và sambhar. Em là

người Nam Ấn à?”

“Chính xác là người Tamil. Thực ra là người Tamil Brahmin

[6]

, rất khác

biệt so với người Tamil. Đừng bao giờ quên điều đó.” Cô ngả người về phía
sau khi phục vụ bàn mang bữa ăn cho chúng tôi. Cô dùng răng xé cái đùi gà.

“Chính xác thì người Tamil Brahmin khác như thế nào?”
“Hừm, một trong số những điểm khác là, không thịt và không uống

rượu,” cô nói và tạo hình chữ X bằng chiếc chân gà.

“Chắc chắn rồi,” tôi nói.

Cô cười. “Em không nói là em đang tuân theo Tam Brahm

[7]

. Nhưng anh

nên biết rằng em được sinh ra trong gia đình thuần khiết nhất thuộc đẳng cấp
trên. Còn anh thì sao, người phàm?”

“Anh là người Punjab, cho dù anh chưa từng sống ở Punjab. Anh lớn lên

ở Delhi. Và anh không có khái niệm gì về đẳng cấp của mình, nhưng bọn
anh ăn gà. Và anh có thể tiêu hóa sambhar dở tốt hơn người Tamil
Brahmin,” tôi nói.

“Anh vui tính đấy,” cô nói và vỗ vào tay tôi. Tôi thích cái vỗ đó.

“Thế trước kia anh ở ký túc xá chỗ nào thế?” cô hỏi. “Đừng có nói là IIT

[8]

nhé, cho tới lúc này anh đã làm khá tốt đấy.”

“IIT thì làm sao nào?”

“Chẳng sao cả, anh tới từ đó à?” Cô nhấp một ngụm nước.
“Đúng, từ IIT Delhi. Có vấn đề gì sao?”
“Không,” cô mỉm cười, “vẫn chưa.”

“Sao cơ?” tôi nói. Sự tự mãn của cô đã đạt tới mức khó chịu.
“Chẳng sao cả,” cô nói.
Chúng tôi giữ yên lặng.

“Có chuyện gì? Có ai ở IIT từng làm tan vỡ trái tim em sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.