KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 18

“Điều đó không đúng. Chẳng phải em đi chơi với anh sao?” Cô bỏ gọn

những chiếc xương gà đã gặm sạch sang một chiếc đĩa khác.

“Ồ, to tát đấy. Đi chơi với một kẻ bình thường như tôi. Hóa đơn bao nhiêu

thế? Tôi sẽ trả phần của mình rồi biến.” Tôi đứng dậy.

“Này,” cô nói.
“Gì thế?”
“Em xin lỗi. Anh ngồi xuống đi mà.”

Dù sao tôi cũng đã mất hứng thú với cuộc nói chuyện này. Nếu chẳng có

gì hấp dẫn bằng một cô gái đẹp, thì cũng chẳng có gì ngán ngẩm bằng một
cô nàng tự phụ.

Tôi ngồi trở lại và tập trung vào thức ăn và thứ nhạc không lời khó chịu

đó trong vòng mười phút tiếp theo. Tôi tảng lờ cô nàng Brahmin, kẻ đã vơ
đũa cả nắm các bạn cùng trường của tôi.

“Chúng ta giờ OK rồi chứ?” cô cười lưỡng lự.

“Sao em lại đi chơi với tôi? Để ghi điểm thứ mười một sao?”
“Anh thực sự muốn biết à?”
“Đúng vậy.”

“Em cần một vài người bạn ở đây. Và anh có vẻ là một anh chàng an toàn.

Như kiểu một anh chàng có thể chỉ làm bạn với một cô gái, phải không?”

Tất nhiên là không, tôi nghĩ. Làm gì có gã trai nào chỉ muốn làm bạn với

một cô gái thôi chứ? Cứ như là đồng ý ở gần một cái bánh sô cô la mà chẳng
bao giờ ăn nó ấy. Cứ như ngồi trên một chiếc xe đua mà chẳng lái nó đi vậy.
Chỉ những kẻ bất lực mới làm thế.

“Tôi không chắc đâu,” tôi nói.

“Anh có thể kiểm soát được mà. Em nói với anh về chuyện ngỏ lời bởi vì

anh có thể thấy bọn họ ngu ngốc nhường nào.”

“Bọn họ không ngu ngốc. Họ là dân IIT. Họ chỉ không biết cách nói

chuyện với phụ nữ thôi,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.