KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 169

“Anh xin lỗi,” tôi nói và đứng dậy. Tôi muốn nói cho rõ ngọn ngành với

Ananya về chuyện này. Chắc chắn cô đã biết không ít về chuyến thăm hỏi
của anh chàng này. Nhưng tạm thời, tôi muốn biến khỏi đây.

“Tạm biệt Manju,” tôi nói và quay ra.

“Anh Krish, em có thể hỏi anh điều này được chứ?” cậu nói.
“Gì thế?” tôi hỏi.
“Liệu có điều gì tôi tệ xảy ra nếu xem phim khiêu dâm không?”

Tôi nhìn cậu.
“Em sẽ không xem đâu, em hứa. Em chỉ muốn biết thôi,” cậu nói.
“Nếu chỉ xem thôi?”

“Chỉ xem… và,” cậu nói và lưỡng lự, “và làm điều gì đó sau đó.”
“Sao em không hỏi bố em?”
“Ôi, anh đang nói gì vậy?”

“Em có thể bị mù đấy,” tôi nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Vậy sao?” cậu hỏi, “sao lại như thế được chứ?”
“Cẩn thận đấy,” tôi nháy mắt với cậu và ra về.

“Chào mừng, chào mừng,” tôi còn chưa kịp rời khỏi căn nhà thì tiếng

chào đón đã vang lên ở cửa trước.

Một đám đông đã tụ tập trước cửa chính - bố mẹ Ananya, bà bác Shobha,

ba bà bác khác nhà Kanjeevaram và hai ông chú nào đó đóng bộ vest cộc tay
đã hình thành một đám đông chào đón. Họ đón Harish cứ như một phi hành
gia vừa mới trở về sau chuyến thám hiểm mặt trăng đầu tiên của Ấn Độ vậy.
Thời điểm duy nhất những người lớn tuổi phấn khích về những người trẻ là
khi những người trẻ sắp cưới và những người lớn tuổi sẽ đứng ra điều khiển
đám cưới đó. Tôi đã đến nhà Ananya vài lần và nhận được sự đón tiếp chẳng
khá hơn so với anh chàng đến thu tiền Internet. Nhưng Harish đã có tất cả.
Các bà bác nhìn anh ta như thể đó là một đứa bé hai tuổi đáng được ôm ấp
vỗ về, có điều anh ta to hơn năm mươi lần và có bộ ria dọa khiếp vía bất cứ
đứa bé đáng yêu hai tuổi nào. Anh ta mang kính râm, khá là không cần thiết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.