KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 170

vào lúc bảy giờ sáng, ngoại trừ việc thể hiện kiểu cách không đúng chỗ của
anh ta. Anh ta đến cùng với bố mẹ mình, một gia đình Tamil tự mãn bước
vào một căn phòng có những kẻ ngưỡng mộ họ đứng trong bóng tối. Thật
may, anh ta tách được khỏi bọn họ khi ngồi xuống ghế xô pha.

Bố Ananya bối rối nhận ra tôi đứng đó.

“Cháu về đây, chú ạ,” tôi nói. “Cháu xin lỗi. Cháu tới để dạy Manju.”
“Ăn sáng chưa?” ông hỏi.
“Chưa ạ,” tôi nói.

“Thế thì ngồi đi,” ông nói. Sự quả quyết trong giọng nói của ông làm tôi

phải tuân theo ngay tức thì. Tôi muốn thoát ra khỏi chuyện này, nhưng một
phần trong tôi lại muốn xem vở kịch mở ra thế nào. Sự chú ý của ông lại
quay sang những người khách mới. Có lẽ ông đã chủ ý để tôi ở lại. Để cho
tôi biết Ananya xứng đáng với điều gì và điều gì tôi sẽ chẳng thể có được.
Tôi ngồi vào một chiếc ghế ở góc như một người hầu trong nhà đôi khi được
chủ cho phép xem ti vi.

Tài xế taxi bước vào để hỏi thanh toán tiền và bố Harish bước ra ngoài để

lo chuyện đó. Họ không nhất trí với nhau về giá cả và cuộc cãi cọ bắt đầu
leo thang. Bố Harish cố mặc cả thêm năm rupi trong khi mẹ Harish thì đang
khoe một thành tựu nữa của con trai họ. “MIT gọi cho nó yêu cầu nó làm
nghiên cứu sinh tiến sĩ tại trường của họ.”

Tất cả các quý bà ở trong phòng đều cảm thấy hừng hực cả lên. Người

Punjab háo hức một cái sàn nhà đá hoa cương thế nào thì bằng cấp nước
ngoài đối với người Tamil cũng vậy.

“Nhưng ông sếp của nó ở Cisco nói, không làm gì cả. Cậu không thể rời

bỏ tôi được,” mẹ Harish nói. Harish giữ nụ cười thường trực trong suốt câu
chuyện.

Manju bước vào phòng và gọi tôi.
“Gì thế?” tôi hỏi, lo sợ lại có một bài tập vật lý nữa.

Tôi bước vào phòng cậu. Ananya đang ngồi trên giường cậu, mặc một bộ

sari xanh công tuyệt đẹp - đúng cái màu mà cô đã mặc ngày tôi cầu hôn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.