KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 172

“Bởi vì mẹ đã chọn nó cho em. Giờ anh để em đi hay muốn bố em tới

đây?”

“Hãy cùng nhau bỏ trốn đi,” tôi nói.

“Đừng đầu hàng,” cô nhón chân lên để hôn tôi. Vị son bóng dâu tây

vương vấn trên môi tôi.

Năm phút sau tôi bước ra ngoài. Những ồn ào xung quanh Harish đã lắng

xuống một chút. Đám đàn ông đã mở những tờ báo của họ ra. Đám đàn bà
đang trao nhau những nụ cười xã giao như những vũ công ba lê. Chú rể lấy
ra chiếc điện thoại di động Motorola Startac đời mới nhất, kiểm tra tin nhắn.
Mẹ Ananya mang ra món ăn nhẹ theo chuẩn rắn hóa thạch của bà. Không ai
nói chuyện gì với nhau. Trong một ngôi nhà của người Punjab, nếu có một
sự im lặng tương tự, bạn có thể cho rằng có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra -
như thể có ai chết hoặc có một cuộc tranh giành tài sản hoặc ai đó đã quên
không cho bơ vào trong món đậu lăng đen hầm. Nhưng đây là nghi thức
trong nhà Ananya. Gặp nhau một cách đầy phấn khích, chiêu đãi nhau đồ ăn
nhẹ nhạt nhẽo và mở tờ báo ra hoặc trao nhau những cái nhìn vô hồn.

Mọi người đều nhận ra sự trở lại của tôi. Mẹ Ananya có vẻ ngạc nhiên.

Ananya ngồi cạnh bà và đối mặt với bố mẹ Harish. Tôi ngồi ở cái ghế trong
góc của mình.

“Gia sư của Manju ấy mà,” mẹ Ananya nói. Tất cả mọi người nhìn tôi,

một anh gia sư mặc vest công sở đến dạy.

“Anh ấy là bạn cùng lớp chị Ananya,” Manju nói, lấy lại một chút thể

diện cho tôi.

“Cậu cũng học IIMA à? Tôi có rất nhiều đồng nghiệp học khóa trên của

cậu,” Harish nói.

“Vậy à? Hay đấy,” tôi nói. Tôi muốn nhét thứ đồ ăn nhẹ xoắn vòng kia

vào trong lỗ mũi ria phủ của anh ta, nhưng tôi vẫn giữ nụ cười xã giao.

Bố Ananya nói với bố Harish bằng tiếng Tamil. “Gì đó gì đó Citibank

Chennai vị trí gì đó. Gì đó gì đó anh chàng Punjab.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.