KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 195

nhớ là trong vòng hai tiếng tiếp theo, chúng tôi đã tới slide cuối cùng và chai
whisky còn một phần ba.

“Trân trọng cảm ơn,” tôi nói khi đọc slide cuối cùng. “Vậy là xong rồi ạ.”

Tôi lưu file.
“Lưu hai lần nhé,” ông nói.
Tôi bấm lưu lần nữa và xem thời gian. Lúc đó đã là một giờ sáng. Ba

tiếng nữa, Manju sẽ thức giấc.

“Chú sẵn sàng thuyết trình rồi chứ?” tôi hỏi.
“Thuyết trình? Tôi ư? Không, không, Verma sẽ thuyết trình. Việc của tôi

là hoàn thành bản thuyết trình và thế là xong.”

“Chú ơi,” tôi nói, giọng đĩnh đạc nhờ rượu whisky, “chú phải thuyết trình.

Cả tuần cày cuốc vừa rồi sẽ là công cốc nếu như chú không thuyết trình.”

“Tôi chưa dùng máy chiếu bao giờ cả,” ông nói.
“Chuyện đó thì chẳng có gì đâu. Kỹ thuật viên sẽ kết nối thiết bị cho chú.

Chú chỉ cần bấm mũi tên để sang slide tiếp theo thôi.”

“Tôi chẳng biết nữa.” Ông trở nên im lặng.

Tôi đóng laptop và lắc đầu. “Chuyện này thật không thể tin được. Bản

thuyết trình rất tốt. Giám đốc toàn quốc của chú sẽ ở đó. Và chú chỉ muốn
ngồi ở trong góc thôi sao. Verma sẽ hưởng hết công lao.”

“Vậy sao?” ông nói.
“Tụi sếp thì luôn làm thế mà, đâu có ngoại lệ,” tôi nói.

“Thằng Bắc Ấn khốn nạn,” ông nói.
Tôi đứng dậy đi về.
“Buồn ngủ à?” ông hỏi.

“Không bằng chú đâu ạ. Chú vẫn ngủ lúc mười giờ, phải không?” tôi nói.
“Nó đánh thức tôi đấy,” ông nói và trỏ vào cốc của mình. “Muốn uống

thêm một cốc không?”

“Chú, cháu phải bắt xe. Muộn rồi ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.