KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 196

“Sao cậu không ở lại đây đi?” ông nói.
“Gì cơ ạ?” tôi hỏi.

“Đúng thế, tôi sẽ đưa cậu một bộ quần áo ngủ. Của tôi chắc sẽ vừa với

cậu đấy,” ông nói.

Trong quá khứ tôi đã có niềm đau phải mặc quần áo bố bạn gái. Đây

không thể là một ý hay, tôi nghĩ. Tôi còn chưa kịp đáp lời, ông đã rót thêm
cho chúng tôi một lượt uống nữa.

“Cứ đổi đĩa nhạc nếu cậu muốn,” ông nói.

Tôi lục tìm trong đống băng đĩa của Ananya trong ngăn kéo. Tôi tìm thấy

một album của Pink Floyd và không thể cưỡng lại được. Rượu bia đòi phải
có Floyd.

Đoạn nhạc dạo đầu dài và ma mị của Shine On You Crazy Diamond vang

lên trong căn phòng. Ông giậm giậm chân nhè nhẹ theo nhịp nhạc chậm. Tôi
băn khoăn không biết liệu ông có chịu được lượng cồn nhiều như thế hay
không. Tôi muốn hút thuốc. Không, đừng có nghĩ về việc hút thuốc, trí óc
tôi khuyên can. Đừng nghĩ về việc ở cùng với Ananya. Hãy nghĩ tới kế
hoạch khẩn cấp cho tình huống tồi tệ nhất. Nếu như ông ấy nôn hay xỉu đi
thì sao? Làm thế nào gọi được xe cấp cứu ở Chennai? Mình sẽ phải giải
thích ra sao với mẹ Ananya?

Dù vậy, ông dường như đang thoải mái. Ông ngồi ở ghế xô pha và đặt hai

chân lên bàn. “Có một điều Verma đã nói với tôi và tôi sẽ không bao giờ
quên,” ông nói.

Tôi gật đầu.
Verma nói, “Swaminathan, ông biết tại sao họ cho ông làm phó giám đốc

còn cử tôi làm giám đốc không?”

“Tại sao?” tôi hỏi, đã quá say để tỏ ra kiềm chế.

“Hắn nói đó là bởi vì người Nam Ấn đứng nhì rất giỏi, nhưng rất tệ khi

đứng đầu.” Ông lắc đầu và uống một ngụm lớn. Kể cả trong cơn say của
ông, tôi có thể cảm thấy nỗi đau. Tôi không biết phải nói gì.

“Cậu đồng ý không?” ông hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.