KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 198

giới biết điều đó. Có cái quái gì hèn hạ hay đáng hổ thẹn vì việc đó đâu
chứ?”

Ông không trả lời.

“Cháu xin lỗi,” tôi nói, tự trấn tĩnh lại.
“Không, cậu nói đúng. Tôi thật vô dụng,” ông nói, giọng ông run run. Tôi

bỗng lo rằng ông sẽ khóc.

“Cháu không nói điều đó. Chúng ta đã làm ra nó, phải không nào?” tôi chỉ

vào laptop của mình.

“Cậu nghĩ tôi nên thuyết trình? Liệu tôi có làm được không?” ông hỏi.
“Chú sẽ đá đít hắn,” tôi nói.
“Sao?”

“Xin lỗi, cháu hỏi chú có cần thêm đá không?”
Ông lắc đầu.
“Chú sẽ ổn thôi. Hãy nói với Verma là chú sẽ thuyết trình. Đừng đưa cho

hắn bản sao.”

“Tôi sẽ đối đầu với hắn sao?”
“Vâng, nếu chú gọi thế,” tôi nói. “Và hãy đảm bảo từ giờ trở đi, mọi

người biết về việc chú làm. Hãy xem Bala, sếp của cháu. Hắn bắt chước
giám đốc toàn quốc tất cả mọi thứ. Bala học lại giám đốc toàn quốc cả thực
đơn cho buổi nhạc hội địa phương vớ vẩn mà chúng cháu sẽ tổ chức tháng
tới. Chú nhất định phải được chú ý đến, chú không phải làm việc. Các công
ty vận hành như vậy, tất cả mọi người đều biết thế.”

Ông gật đầu và trầm tư nghĩ ngợi. Tôi xem giờ: hai giờ sáng. Tôi chẳng

thể kìm được một cái ngáp.

“OK, chúng ta nên đi ngủ thôi,” ông nói và đứng dậy. “Chờ đã.” Ông

quay lại với một chiếc lungi và áo vest. “Đây, thế được chứ?”

Chú đùa hay sao thế này, tôi muốn nói thế, nhưng rồi lại nói, “Hoàn hảo.”
Ông chỉ tôi phòng nghỉ dành cho khách. Tôi ngồi xuống giường, quần áo

ngủ trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.