KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 199

“Cậu muốn trở thành gì? Giám đốc điều hành ở Citibank?” ông hỏi khi ra

cửa rời khỏi phòng tôi.

“Nhà văn ạ,” tôi nói.

“Gì cơ?” ông hỏi và cơ thể mệt mỏi của ông lại trở nên tỉnh táo.
“Giám đốc điều hành, giám đốc quốc gia, cháu chẳng ham, đó không phải

là cháu,” tôi nói.

“Cậu định rời ngân hàng đó à?”

“Bây giờ thì chưa ạ. Cháu sẽ dành dụm một vài năm đã.”
“Thế sau đó thì sao? Còn bố mẹ cậu nữa? Họ nhất trí với chuyện này

chứ?”

“Rồi chúng ta sẽ biết. Chú nên đi ngủ thôi ạ. Ngày mai chú còn phải

thuyết trình nữa,” tôi nói.

Ông tắt đèn chính và rời đi. Tôi vào phòng tắm và chật vật với chiếc

lungi. Cuối cùng tôi dùng thắt lưng để thắt nó quanh hông và nằm xuống
giường. Lưng tôi giờ mới được nghỉ ngơi sau mười tám tiếng; tôi thở ra nhẹ
nhõm.

Ông gõ cửa phòng tôi. Ông bước vào trong và lại bật đèn lên.
Tôi ngồi dậy ngay lập tức. “Gì đấy ạ?”

“Nước đây,” ông nói và để lại một chai gần giường tôi. “Uống đi, không

mai cậu sẽ nhức đầu khi đến cơ quan đấy.”

“Cảm ơn chú,” tôi nói.
“Cậu mặc chiếc lungi đó thoải mái chứ? Cậu cần giúp gì không?”

“Không ạ, cháu ổn,” tôi nói và giữ chặt dây lưng hơn.
“Chúc ngủ ngon,” ông nói và lại tắt đèn.
“Chúc ngủ ngon, thưa ngài,” tôi nói và nguyền rủa bản thân mình trong

vòng mười phút sau đó vì đã gọi ông là ngài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.