KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 201

“Chúng ta có thể giảm đồ ăn đi,” một nhân viên nói. Anh ta nhận được

nhiều cái nhìn kỳ thị hơn cả một kẻ ghẹo gái trên xe buýt. Anh ta thu lại lời
đề nghị của mình.

“Sao chúng ta không mời những ca sĩ bớt tiếng tăm hơn?” tôi hỏi.

“Nhưng đây là một sự kiện của Citibank. Nếu chúng ta mời ca sĩ hạng B

mà ngày mai HSBC tổ chức một sự kiện với những ca sĩ hạng A, chúng ta
chỉ có nước đào hố mà chui xuống đất,” Bala nói.

“Thưa ngài, địa điểm…” một người chưa từng nói câu nào trong một cuộc

họp nào suốt sự nghiệp của mình vừa nói đã bị chặn họng.

“Phải là năm sao,” Bala nói.

“Ca sĩ nào nổi nhất trong ba người?” tôi hỏi.
“Hariharan,” một nhân viên nói.
“Không, là S.P. Balasubramanium,” một người khác nói.

Chiến tranh đã nổ ra giữa những người Tamil bình thường rất hiền lành.

Hễ nói tới âm nhạc, họ có thể giết người.

“Không hợp, Hari hợp với S.P,” Madhavi gào lên kích động.
“Suchitra? Mọi người quên Suchitra sao?” một nhân viên khác nói.

Bala đứng dậy. Giống như tất cả các cuộc họp công ty khác trên thế giới,

kể cả cuộc họp này cũng phải dừng lại mà không đi đến kết luận gì. “Tôi
phải nói thế này, chúng ta không thể trả nhiều vậy được. Địa điểm, đồ ăn và
quảng cáo đã tốn mất bốn trăm nghìn rồi,” Bala nói.

“Quảng cáo ư?” tôi hỏi.
“Chúng ta quảng cáo nửa trang trên tờ Người Hindu,” Bala nói.

Các nhân viên gập hồ sơ của họ lại để ra về.
“Chẳng phải đây là sự kiện chỉ dành cho khách mời hay sao?” tôi hỏi.
“Mục quảng cáo sẽ nói y như thế. Chỉ khách hàng của chúng ta mới được

mời. Tuy vậy, quảng cáo đó sẽ đảm bảo rằng bạn bè và người thân của họ
cảm thấy ghen tị.”

“Đó là lợi thế của Citi,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.