KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 204

“Đại loại thế,” Ananya nói. “Dự là cô ấy sẽ kể với mẹ em. Dù sao họ cũng

là đối thủ của nhau. Thầy dạy nhạc nhận cô ấy nhưng không nhận mẹ em.”

“Rồi sao?”

“Chẳng sao cả, em sẽ nói với mẹ là cô ấy nói quá lên thôi. Em có khùng

đâu mà âu yếm ai đó trong cửa hàng Ratna?” cô nói.

“Có khùng đấy,” tôi cười.
“Đúng thế, nhưng có mỗi anh biết thôi.”

“Anh không muốn phá hỏng những gì anh vừa tạo dựng được với bố em,”

tôi nói.

“Giờ anh phải lo phần mẹ đi thôi. Manju và bố ổn rồi.”
“Bằng cách nào đây?”

“Em chẳng biết đâu. Em đã bảo với mẹ rằng anh sẽ đến ăn tối ngày mai.”
“Tại sao chứ?”
“Lý do đưa ra là cảm ơn anh vì đã giúp bố. Chúng ta có thể kể với bà về

chuyến đi tới cửa hàng Ratna trước cô Chitra. Tất nhiên chúng ta sẽ bỏ qua
vài chi tiết.”

“Em không nên hôn anh ở đó. Sao em lại làm thế?”
“Bởi vì em không cưỡng lại được, đôi khi anh thật khó cưỡng,” Ananya

nói.

Tim tôi ngừng lại một giây trước lời đáp của cô. Được rồi, bà

Swaminathan, nếu con gái bà không thể từ chối tôi, thì bà cũng không làm
được đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.