KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 206

“Thế thì học toán hay hóa đi, trời ạ. Đi đi.” Cái nhìn nghiêm nghị của

Ananya đã giải quyết được vấn đề. Manju thu tấm lá chuối của mình và
mang vào phòng.

“Gì đó gì đó rẻ tiền gì đó…” mẹ Ananya vừa nói, cô đã ngắt lời bà.

“Mẹ, Krish không hiểu tiếng Tamil đâu. Mẹ nói tiếng Anh đi,” Ananya

nói.

Mẹ Ananya trấn tĩnh lại một chút và lại bắt đầu nói. “Sao con bảo em con

đi chỗ khác, trong khi con lại sẵn sàng làm những chuyện rẻ tiền ở chỗ công
cộng?”

“Con chẳng làm bất cứ chuyện gì rẻ tiền cả.”

“Cô Chitra nói dối sao?”
“Con chỉ hôn phớt anh ấy một cái thôi mà.”
“Hôn!” mẹ Ananya nói như thể Ananya vừa thổ lộ chuyện chúng tôi hít

ma túy.

“Mẹ, đừng có bé xé ra to thế. Anh ấy là bạn trai con. Mẹ hiểu chứ?”
“Con là con gái mẹ, con hiểu chứ? Con đang bôi nhọ danh tiếng nhà ta

giữa chốn công cộng, con hiểu chứ? Mẹ nuôi con lớn, cho ăn học, hy sinh
cho con, con hiểu chứ?”

Tôi không biết bà mẹ và cô con gái có hiểu gì không, nhưng tôi hiểu đã

đến lúc tôi phải đi. Tôi đứng dậy.

“Anh đi đâu đấy?” Ananya hỏi tôi.
“Anh đi rửa tay,” tôi nói, giơ đôi tay dính đầy sữa đông ra cho cô xem để

chứng minh.

“Tay em cũng bẩn đây. Ở đây với em,” Ananya ra lệnh.

“Con không biết mẹ phải chịu đựng những gì vì con đâu,” mẹ Ananya

nói. Bà đứng dậy, thu chiếc lá, lấy lại bình tĩnh và rời khỏi phòng.

Ananya thở ra một hơi dài.
“Anh thích xúp rasam, ngon và thơm,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.