KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 207

* * *

“Ông đã nói có nợ lớn với tôi,” tôi nói. Tôi ngồi trong văn phòng Bala.

Ông ta chống cả hai khuỷu tay trên bàn và sục cả mười ngón tay vào mái tóc
bóng dầu.

“Nhưng tôi có thể làm thế nào?” Bala nói.

“Ông đã nói bị quá ngân quỹ. Tôi có một ca sĩ cho ông, miễn phí luôn.”
Tôi nghịch cái chặn giấy trong văn phòng ông ta. Chỉ có hai chúng tôi với

nhau, tôi cư xử ngang hàng với ông ta.

“Ai thế?” ông ta hỏi.

“Radha Swaminathan, một ca sĩ đang lên.”
“Vậy sao? Chưa bao giờ nghe nói về bà ta,” Bala nói.
“Bà ấy vẫn đang ở trong màn bí mật. Bà ấy đã tu luyện nhạc camatic.”

“Nhưng đây là đêm nhạc phổ thông. Chúng ta sẽ có đội múa phụ họa cho

các ca sĩ.”

“Bala, nhạc phổ thông thì ăn thua gì với các ca sĩ camatic chứ. Ông biết

điều đó mà.”

“Bà ấy hát hay chứ? Cậu nghe bà ấy hát bao giờ chưa?”

“Kiểu như thế.”
“Kiểu như thế?”
“Có, tôi đã nghe. Sẽ ổn thôi mà. Thêm nữa ông đã có Hariharan và S.P.,

không thể không ổn được.”

Bala đứng lên và bước về phía cửa sổ.
“Bà ấy nóng bỏng chứ?” Bala nói, “Trông có được không ấy?”
“Bà ấy là mẹ bạn gái tôi. Với tôi con gái bà ấy rất xinh.”

“Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.