KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 210

Tôi lấy một cái. Răng tôi phát đau khi cố cắn nó. Tôi lấy cái vòng ra khỏi

miệng và ra vẻ vừa cắn một miếng bằng cách vờ nhai chóp chép. Chúng tôi
có một phút im lặng ngượng nghịu.

“Thưa cô, cháu muốn cho cô xem cái này,” tôi nói và mở cặp ra. Tôi lấy

những đĩa CD nhạc camatic và đưa cho bà.

“T.S. Subramanium? Của ai vậy?”
“Của cháu.”
“Gì cơ?”

“Cháu đang cố thưởng thức. Cháu đang học, nhưng khó quá. Có swara, có

hát dân gian, rồi shruti.”

“Cháu biết shruti ư?”
“Chỉ cơ bản thôi ạ. Cháu không phải chuyên gia như cô.”

Bà đưa trả tôi những đĩa CD và cười méo mó. “Ở Chennai cô chẳng là ai

cả. Thậm chí Chitra còn khá hơn cô. Cho dù người ta nói cô ta quen biết một
ông hội đồng của Chennai, tay đó đã yêu cầu thầy dạy nhạc nhận cô ta. Tay
hội đồng đó quản lý các địa điểm kutcheri, bởi vậy thầy phải chấp nhận cô
ta. Cháu có tưởng tượng được cô ta tầm thường thế nào không?”

“Phải có những ông thầy khác chứ,” tôi nói.
“Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một ông giỏi hơn. Dù sao đi nữa, cô xin lỗi

vì đã phản ứng thái quá hôm đó.”

“Không, không, cô không phải xin lỗi. Cháu tới để xin lỗi mà. Và có một

đề nghị nhỏ.”

“Đề nghị? Cháu đề nghị gì cô? Dù sao người trẻ các cháu toàn làm bất cứ

gì mình muốn mà.”

“Không, chuyện này không phải về Ananya và cháu. Chuyện này là về

nhạc hội của Citibank.”

Trong vòng nửa tiếng sau tôi giải thích cho bà về sự kiện sắp tới. Tôi nói

với bà về địa điểm ở Fisherman’s Cove, có những ai ở Chennai chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.