KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 211

chờ đợi xuất hiện ở đó, nhạc hội phổ thông kéo dài hai giờ được phân ra cho
ba ca sĩ, và tôi muốn bà là một trong số họ.

“Cô ư?” bà nhắc lại, sốc.

“Vâng,” tôi nói.
“Cô đã bao giờ hát nhạc phổ thông đâu,” bà nói.
“Cô có chất giọng đã được rèn luyện. Hãy bật kênh MTV và xem những

bài trong bảng xếp hạng mới nhất. Ba bài Kollywood, ba bài Bollywood.
Thế là xong.”

“Tại sao lại là cô?” bà hỏi, vẫn còn bối rối.
“Thực ra, chúng cháu đang tuyệt vọng. Chúng cháu cần ba ca sĩ mà mới

chỉ tìm được hai. Sếp cháu giao cho cháu tìm ca sĩ thứ ba. Bởi thế, cơ hội
thăng tiến của cháu phụ thuộc vào cô đấy.”

“Hai ca sĩ kia là ai?”

“Họ có chút tiếng tăm. Bởi vậy, người thứ ba phải là người mới để cân

bằng.”

“Ai thế?”
“Hariharan và S.P. Balasubramanium,” tôi nói.

Miệng bà há hốc. Bà đứng dậy và ra khỏi phòng. Tôi theo bà vào trong

bếp. “Thưa cô, không có gì đáng ngại đâu. Đây đâu phải là nhạc hội đại
chúng.”

Bà trả lời bằng cách đặt một chảo rán lên bếp và đổ dầu vào. Khi dầu đã

nóng, bà rắc hạt mù tạt và lá cà ri vào. Mùi hăng tỏa khắp căn bếp. Tôi ho
hai cái.

“Thấy chứ, đây là việc cô làm cả ngày. Cô nấu nướng, cô không biểu

diễn. Cô chỉ là nghiệp dư thôi. Cô thậm chí còn chẳng dám ngồi trước mặt
Hariharan và S.P., chứ đừng nói đứng chung sân khấu.”

“Đó là một tối vui vẻ, chứ không phải một cuộc thi. Họ sẽ hát sau cô.”
Bà bỏ hành thái nhỏ vào trong chảo. Mắt với cổ họng tôi bỏng rát. “Cô, cô

đã bao giờ biểu diễn trên sân khấu chưa ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.