KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 226

Bố tôi nhào tới phía mẹ tôi đầy hăm dọa. Ông giơ một tay lên để đánh bà.

Tôi lôi mẹ tôi ra đằng sau tôi. “Đừng,” tôi nói.

“Mày nghĩ mày là ai hả?” Ông tát thật mạnh vào má phải tôi. Tôi ngồi

xuống ghế phòng ăn.

“Hãy để chúng tôi yên và đi đi. Sao ông còn quay lại làm gì chứ?” Mẹ tôi

chắp tay trước ông.

“Đừng cầu xin, mẹ,” tôi nói, cố nuốt cơn giận trong cổ. Trước kia, bố tôi

đã từng cười nhạo vì tôi khóc. Với ông, chỉ những người đàn ông yếu đuối
mới khóc.

“Nghe giọng nó kìa, cứ như con gái ấy,” bố tôi mỉa mai. Ông nhìn tôi

khinh miệt rồi vào phòng tắm thay đồ.

“Đi ngủ đi con,” mẹ tôi nói.
“Tuần sau ông ta sẽ đưa cô ấy đi rồi,” tôi nói.
“Con dính dáng đến đứa con gái kiểu gì vậy? Con còn quá trẻ,” mẹ tôi

nói.

“Con có cưới cô ấy ngay ngày mai đâu mà mẹ.”
“Nó là người Punjab à?” mẹ tôi hỏi.
“Không,” tôi nói.

“Gì cơ?” bà nói, kinh ngạc như thể tôi vừa nói rằng bà không phải là con

người vậy.

“Mẹ gặp bố cô ấy được không, một lần thôi?”
Bố tôi bước ra khỏi phòng tắm. Ông đã nghe câu cuối cùng của tôi. “Bà

dám đi không, Kavita,” bố tôi nói, mắt long lên sòng sọc.

Tôi nhìn lại ông.
“Đi về phòng mày,” bố tôi nói.
Tôi trở về giường của tôi. Tôi nghe những âm thanh phát ra từ phòng bố

mẹ mình. Không ngủ được, tôi bèn bước về phía phòng họ. Tôi đã nghe quá
đủ những cãi vã của bố mẹ tôi suốt cuộc đời rồi, nhưng tôi vẫn áp tai vào
cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.