KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 25

3

Tôi tới ký túc xá nữ lúc tám giờ tối. Tôi mang theo tài liệu học tập của cả

tuần, dày cỡ sáu lần cuốn danh bạ điện thoại. Tôi gõ cửa phòng cô.

“Đợi một giây, tôi đang thay đồ,” giọng cô vọng ra từ bên trong.

Sau ba trăm giây, cô mở cửa. Cô mặc bộ đồ thể thao trắng đỏ. “Xin lỗi,”

cô vừa nói vừa búi tóc lên. “Anh vào đi. Chúng ta nên bắt đầu ngay thôi, có
quá nhiều việc phải làm.”

Cô để tôi ngồi ở ghế học của mình còn cô ngồi trên giường. Tấm ga

giường màu gỉ sét hợp với bức tường trơ gạch. Cô đã làm ra một bảng ghi
nhớ từ những tờ giấy vẽ đồ thị và dán những tấm ảnh gia đình kín lên đó.

“Gia đình em đấy. Đó là bố em. Ông rất đáng yêu,” cô nói.

Tôi nhìn chăm chú. Một người đàn ông trung niên với mái tóc chải ra sau

gọn ghẽ làm giảm hiệu quả của nụ cười rộng miệng của ông. Trong hầu hết
các bức ảnh ông đều mặc một chiếc áo cộc tay cùng một chiếc dhoti

[10]

. Ông

trông như người hàng xóm thường ngăn bạn mở nhạc to. Không, chẳng có
điều gì đáng yêu ở ông cả. Tôi lướt qua tất cả những tấm ảnh khác chụp
trong các dịp lễ hội, các đám cưới và những bữa tiệc sinh nhật. Trong một
tấm ảnh, cả gia đình Ananya đứng tạo dáng ở bãi biển. Bạn có thể gần như
nghe thấy tiếng quốc ca.

“Đó là bãi biển Marina ở Chennai. Anh có biết đó là bãi biển thành phố

lớn thứ hai trên thế giới không?”

Tôi nhìn cậu em của cô, khoảng chừng mười bốn tuổi. Mái tóc vuốt keo,

khuôn mặt của kẻ mọt sách cùng cặp kính cho cậu ta dáng vẻ một IIT tiềm
năng. Biểu hiện thờ ơ với thế giới bên ngoài cho tôi thấy cậu ta sẽ đạt được
điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.