KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 259

hàng, nhân viên an ninh và nhân viên chuyển hàng. Chẳng việc nào trong đó
thành công cả. Theo ông, những đối tác vô lương tâm hoặc những quan chức
thối nát đã dẫn đến những sự thất bại đó. Theo tôi, đó là do tính khí nóng
nảy của ông và việc ông không thể nào thoát khỏi lối sống sĩ quan quân đội
của mình. Khi bạn đang quen với việc có hàng trăm người chào mình mỗi
ngày, thì thật khó mà nịnh nọt những gã chủ thầu vô giáo dục để họ cho
phép bạn bán nhà cho họ. Tuy vậy, bố tôi cứ tiếp tục nhảy từ thảm họa này
sang thảm họa khác, thế nên ông chẳng mấy khi ở nhà. Có người thậm chí
còn nói ông có vợ bé đâu đó, dù tôi thì tin là chẳng có người phụ nữ nào
khác chịu nổi ông.

Từ lúc bước chân vào phòng, Ananya vẫn chưa hề ra khỏi đó. Tối nào mẹ

tôi cũng đi dạo lúc sáu giờ.

“Em đang làm gì trong đó vậy? Ra đây nào, mẹ đi dạo rồi.”
Cô mở cửa ra, mặt vẫn còn bực dọc.
“Chúng mình làm tí nhé?” tôi nháy mắt với cô.

“Đừng có mà liều, quý ngài Malhotra ạ, em điên lên bây giờ.” Cô đẩy tôi

sang một bên và bước vào phòng khách. Cô bật ti vi lên.

“Thái độ của em sao thế, Ananya? Đáng lẽ em phải thu phục nhân tâm

người nhà anh chứ,” tôi nói.

“Anh có thể thu phục những người bình thường. Không phải những người

thô lỗ, vô cảm, sỉ nhục khách,” cô nói.

“Vậy là em sẽ ở trong phòng đó và hờn dỗi?” tôi tắt ti vi.
“Em không biết phải làm gì nữa,” cô nói.
“Nếu em nghe anh, em sẽ có thể điều chỉnh mẹ.”

“Em nghe đây,” cô nói lãnh đạm.
“Bữa tối,” tôi nói.
“Bữa tối làm sao? Nhà anh không nói chuyện gì khác ngoài ăn uống được

à? Chuyện gì thế? Mẹ anh lại còn hỏi trên máy bay chúng ta được ăn gì?
Câu đầu tiên người ta hỏi nhau khi hạ cánh đấy sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.