KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 29

“FMS cũng tốt mà. Mẹ chẳng hiểu sao con phải rời khỏi Delhi mới được.”
“Mẹ, con không lựa chọn nghề nghiệp của mình bằng việc xem chỗ nào

có gà,” tôi nói và nhìn đồng hồ tính tiền. Tôi đã tiêu hết mười tám rupi.
“Con gác máy đây.”

“Kể mẹ nghe nhiều hơn nữa đi. Con đã kết giao được bạn bè nào chưa?”
“Cũng không hẳn, kiểu như…” Tôi thấy khuôn mặt Ananya bên ngoài bốt

điện thoại. Cô nhìn tôi và cười.

“Ai? Tên là gì?”

“An… Anant.”
“Người Punjab à?”
“Mẹ!”

“Mẹ xin lỗi. Mẹ chỉ nghĩ con nên có một người bạn thích cùng loại thức

ăn với con. Không sao. Chúng ta là người tân tiến. Con biết mà, phải
không?”

“Vâng, phải rồi. Con sẽ gọi lại cho mẹ sau. Mai con thi rồi.”
“Ô, vậy à? Nhớ cầu nguyện trước khi thi con nhé!”

“Vâng, hãy để con ôn bài trước đã.”
Tôi gác máy và trả hai mươi lăm rupi.
“Sao lúc đầu anh lại gác máy thế? Bố anh nhấc máy, phải không?”

Ananya hỏi khi chúng tôi đi bộ trở về.

Tôi dừng lại. “Sao em biết?”
“Em đoán thôi. Em làm thế với mẹ em khi em bực mình với bà. Nhưng

mẹ con em không gác máy, mà chỉ giữ điện thoại thế không nói gì.”

“Và trả tiền?”

“Đúng vậy. Một cách khá tốn kém để cho người kia biết mình đang bực

mình. Nhưng mà cũng chỉ thi thoảng thôi.”

“Anh chẳng bao giờ nói chuyện với bố,” tôi nói.
“Tại sao?” Ananya nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.