KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 303

Ananya và tôi hẹn nhau đi bộ sau bữa tối ở bãi biển riêng của Park Hyatt.
“Bố mẹ em rất bực,” Ananya nói, “mẹ anh cần học cách ăn nói.”

Những con sóng tung bọt nước lên bãi biển trong khi nhiều cặp đôi khách

du lịch đang tay trong tay bước đi đằng trước chúng tôi. Tôi chắc không phải
họ đang bàn luận về tâm trạng thất thường của những người bên nhà trai nhà
gái.

“Bố mẹ em cần biết cách ứng xử,” tôi nói.
Vậy là chúng tôi, ở một trong những nơi lãng mạn nhất Ấn Độ, có cuộc

bất hòa đầu tiên về hôn nhân. Trong một đám cưới vì tình yêu ở Ấn Độ, tới
khi đã lên chung một thuyền, người ta sẽ tự hỏi còn bao nhiêu tình yêu sót
lại.

“Họ ứng xử tốt hơn thế nào đây?” cô nói.
“Anh sẽ nói với em. Nhưng em phải làm theo chính xác điều anh nói,” tôi

nói.

“Nếu điều đó là hợp lý,” cô bạn gái thấu tình đạt lý của tôi nói.

“Bước một, mua cho mẹ anh một món quà đắt tiền.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế, bước hai, khi chúng ta đi chơi Goa ngày mai, luôn luôn giành

trả tiền.”

“Khắp mọi nơi sao?”
“Đúng thế, ở các nhà hàng, taxi hay bất cứ chỗ nào khác. Và khi mọi

người đề nghị trả, mẹ anh sẽ nói không. Nhưng cố nài, nếu cần, giật ví của
bà ấy để không cho bà ấy trả. Với người Punjab, chuyện đó được xem là
OK, thậm chí là rất tình cảm.”

Ananya há hốc mồm.

“Bước ba, đừng bao giờ để anh làm bất cứ việc gì khi mọi người đứng

quanh. Ví dụ, ở bàn ăn sáng, bảo mẹ em mang bánh mì cho anh.”

Cô khịt mũi.
“Đó là những điều mẹ anh trông chờ. Hãy làm thế,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.