KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 315

“Đừng hỏi những câu không thực tế,” cô nói, giọng trĩu xuống.
“Anh có thể làm được gì không? Bất cứ điều gì?” tôi nói trong tuyệt vọng.

“Đừng gọi cho em nữa. Giúp em thoát khỏi chuyện này đi,” cô nói.
“Anh yêu em,” tôi nói.
“Tạm biệt, Krish.”

* * *

Tôi trở về nhà và ngồi trước ti vi. Với những gia đình không còn đúng

nghĩa là gia đình, chiếc ti vi là một đặc ân lớn. Không có chất keo kết dính
điện tử này, hàng triệu gia đình Ấn Độ đã tan đàn xẻ nghé rồi.

Những kênh âm nhạc đang phát những bản tình ca bất hủ. Những cặp đôi

dường như vô cùng hạnh phúc. Có lẽ họ cùng một bang, cùng tôn giáo, địa
vị, văn hóa và các ông bố bà mẹ của họ hoàn toàn đồng điệu với nhau.
Không thế thì làm sao có thể yêu nhau ở Ấn Độ? Những người lớn trong gia
đình bạn sẽ bị chọc cho nhảy dựng lên.

Mẹ tôi không nói về Goa hoặc cho thấy bất cứ dấu hiệu nào ăn năn hối

lỗi. Bà có cảm thấy hơi áy náy về tâm trạng xuống dốc của tôi; sự ăn năn
của bà bao gồm việc ngày nào cũng nấu những món paneer.

“Mẹ đã làm paneer bhurji. Con sẽ ăn bánh parantha với nó chứ?” bà hỏi.

Tôi không trả lời. Bà xem việc tôi không phản đối tức là đồng ý. Bà quay

trở lại với bữa tối sau hai mươi phút. “Con muốn ăn bơ trắng chứ?” mẹ tôi
hỏi.

Tôi lắc đầu.
“Ở công ty nhiều việc quá hả con? Có ngân hàng Canara gần nhà chúng

ta. Mẹ nói chuyện với quản lý ở đó kiếm một công việc nhé?”

“Không, ở công ty cũng bình thường,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.