KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 321

Dạ dày tôi quặn lên và thế là tôi nôn. May quá, chẳng có gì tuôn ra và văn

phòng của Bala vẫn có thể giữ được trạng thái như trước khi tôi đến.

“Cậu bị ốm rồi. Em họ tôi là bác sĩ, tôi sẽ gọi cậu ấy. Cậu ấy làm việc

trong Bệnh viện Thành phố ở phố bên cạnh.”

“Các cô gái nghĩ gì thế? Chúng ta không thể sống thiếu họ hay sao?” tôi

lẩm bẩm. Tôi không thể tin mình lại than thở với Bala. Nhưng tôi cần một ai
đó, bất cứ người nào.

Bala đưa tôi đến một phòng khám của em họ ông ta, bác sĩ Ramachandran

tức bác sĩ Ram. Bác sĩ Ram đã quay về từ Mỹ hai năm trước sau khi trở
thành một bác sĩ đa khoa, công tác trong lĩnh vực nghiên cứu ung thư và đã
gặt hái được một vài bằng cấp hàng đầu. Anh ta bảo tôi tới giường khám
trong khi anh ta lấy các y cụ.

“Tôi sẽ gặp cậu sau vậy,” Bala nói.

“Người Nam Ấn các ông có quá nhiều óc nhưng quá ít tim,” tôi nói với

Bala khi ông ta rời đi.

“Tôi đã nghe điều đó,” bác sĩ Ram nói khi bước tới chỗ tôi. Anh ta đặt cái

ống nghe lạnh ngắt lên ngực tôi.

“Vậy, tình huống này liên quan tới một cô gái à?” bác sĩ Ram hỏi.

“Cô gái nào?”
“Lần cuối cùng anh ăn là khi nào?” anh ta hỏi.
“Tôi không nhớ nữa,” tôi nói.

“Mùi gì thế nhỉ?” vị bác sĩ hỏi. Anh ta đánh hơi tới chỗ chiếc túi đựng

laptop của tôi. Mùi parantha ôi thiu bốc lên khắp căn phòng. “Cái gì thế
này?”

“Bữa tối ngày hôm qua,” tôi nói. “Ôi, laptop của tôi, hy vọng nó không

sao.”

Tôi mở laptop và nhấn nút nguồn. Nó vẫn hoạt động tốt.

“Tôi có thể xem nó được không?” bác sĩ Ram nói và trỏ tới máy tính của

tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.