KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 324

“Không sao, gửi séc cho tôi sau cũng được,” chị ta nói. “Hai người nên bỏ

trốn đi.”

“Chúng tôi cứ tưởng sẽ chinh phục được bố mẹ mình. Kết hôn còn gì vui

vẻ nếu các bậc sinh thành chẳng thể nở được nụ cười trong ngày cưới của
chúng tôi chứ?” tôi nói.

Chị ta bước tới và vỗ vào lưng tôi.
“Anh phải đi rồi. Thế, giờ tôi phải làm gì đây? Anh có muốn uống thuốc

không?” chị ta hỏi.

“Ý chị là thuốc chống trầm cảm? Chẳng phải chúng không tốt sao?”

“Đúng, nhưng còn tùy thuộc vào việc hiện tại anh cảm thấy tệ đến mức

nào nữa. Tôi không muốn anh lên mạng Google tìm thuốc tự tử.”

“Không đâu,” tôi nói, “đằng nào chắc tôi cũng héo rũ đi thôi, có cách nào

khác cho tôi ngoài thuốc không?”

“Có trị liệu, những buổi tư vấn như thế này. Nhưng nó sẽ mất vài tháng.

Hay tôi thử tìm một chuyên gia tâm lý cho anh ở Delhi nhé.”

“Không, gia đình tôi là người Punjab, họ mà phát hiện ra là tôi xong

phim. Họ sẽ nói tôi bị tâm thần.”

“Anh không bị tâm thần. Nhưng anh biết không, có thứ mà anh tự mình

thử được đấy.”

“Là gì vậy?”

“Khi kể chuyện cho tôi nghe, sao anh lại nhắc tới vị guru đó?”
“Ở tu viện Aurobindo?”
“Đúng rồi, câu chuyện đó không thực sự liên quan tới Ananya hay bố mẹ

cô ấy. Nhưng anh đã ghi nhớ tất cả mọi điều ông ấy nói.”

“Phải rồi, về sự tha thứ.”
“Đúng vậy, có lẽ nó quan trọng với anh đấy,” chị ta nói.
Tôi im lặng. Đồng hồ trong phòng chị ta nói với tôi rằng đã tới lúc quay

trở lại hành trình của mình. Tôi rời khỏi đó.

“Sân bay, làm ơn,” tôi nói khi vẫy một chiếc tuk tuk.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.