KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 327

giờ ra khỏi giường được nữa. Tôi nghĩ về tất cả mọi người trong cuộc đời
mình. Từng người từng người một, tôi chỉ cho bản thân mình thấy rõ mỗi
người trong bọn họ ghét tôi chừng nào. Nếu ngày mai tôi chết, có lẽ tất cả
bọn họ sẽ vui sướng hơn. Và xét tới những điều chết tiệt mà tôi đang phải
chịu đựng, thì chẳng có lý do nào để níu kéo tôi ở lại nữa. Tôi chẳng có ai để
nói chuyện về hoàn cảnh của mình, trừ phi trả cho họ năm trăm rupi một
giờ. Tôi ghét tiền, tôi ghét Citibank, tôi ghét công việc của tôi và tôi ghét
loài người trên trái đất.

Bình tĩnh nào, Krish, chuyện này rồi sẽ qua, tôi tự nhủ. Thằng người lý trí

trong tôi đang nói. Không đâu chú em, lần này chú mày quá bế tắc rồi. Đến
hết đời chú mày vẫn sẽ cảm thấy như thế này, thằng người bấn loạn trong tôi
nói. Như thế thật vô lý. Dù có tai ương gì xảy ra trong cuộc đời, người ta
cũng phải làm quen với nó. Cậu không phải là anh chàng đầu tiên đối mặt
với đổ vỡ, thằng tôi lý trí nói. Đúng, nhưng không ai thích cách tôi làm. Bởi
thế, chẳng ai bị tổn thương nhiều như tôi cả, thằng người bấn loạn nói. Ừ,
được rồi, thằng tôi lý trí nói và ngáp, chúng ta ngủ được chưa? Cậu biết cậu
cần ngủ mà. Chú mày điên sao? Làm sao chú mày lại đi ngủ khi chúng ta có
thể thức cả đêm và lo lắng về chuyện này chứ? thằng tôi bấn loạn nói.

Con người lý trí nhất và ngu ngốc nhất thế giới cùng tồn tại bên trong

chúng ta. Điều tồi tệ nhất là, bạn thậm chí chẳng thể phân biệt được ai là ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.