KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 33

“Là mặc quần soóc thế này,” tôi nói.
“Xin lỗi nhé. Cái kiểu này là Delhi hay Punjab vậy? Kiểm soát cách ăn

mặc của phụ nữ sao?”

“Cái này là lẽ thường thôi. Quán đó bên ngoài trường. Người ta sẽ nhìn

đấy,” tôi nói.

“Trong trường cũng quá đủ người nhìn em rồi. Em không sao đâu, đi

thôi,” cô nói và bước về phía cổng trường.

“Anh không cần trả ơn. Không sao đâu,” tôi nói và quay đầu theo hướng

ngược lại về ký túc xá.

“Thật đấy à? Anh không đi sao?” cô gọi từ đằng sau.
Tôi lắc đầu.
“Tùy anh thôi.”

Tôi tảng lờ cô và tiếp tục bước.
“Tối nay anh có đến học không?”
Tôi nhún vai ra chiều “sao cũng được”.

“Có quy định ăn mặc cho em không?” cô hỏi.
“Em không phải bạn gái của anh. Em mặc gì thì tùy. Anh quan tâm làm

gì?” tôi nói.

* * *

Khi tôi tới phòng cô vào buổi tối, chúng tôi không nói về chuyện lúc

chiều nữa. Cô đã về thay bộ đồ quần thể thao đen và một chiếc áo phông dài
tay đen quá khổ. Cô ăn mặc kín đáo đủ để đi dạo ở Afghanistan. Tôi hơi nhớ
chiếc quần soóc của cô, nhưng cũng là do tôi tự chuốc lấy thôi. Tôi mở bài
tập marketing mà chúng tôi phải chuẩn bị cho ngày tiếp theo.

“Thuốc lá không nicotin - Nirdosh,” tôi đọc to tít bài.

“Đếch ai cần thứ đó chứ? Em thích thuốc lá thật hơn,” cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.