KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 336

mấy cũng không ngừng ngưỡng mộ những bộ sari.

Những anh chị họ của tôi đã chiếm khoang tiếp theo. Các cô gái đã mở bộ

trang điểm của họ. Họ nói chuyện về việc chia sẻ mascara. Tôi hiểu tại sao
cả gia đình lại phấn khích vì một đám cưới: mọi người được cùng nhau làm
gì đó.

Tôi bước ra bên ngoài và đứng ở cửa toa. Trong mấy tiếng tiếp theo đoàn

tàu sẽ vượt qua Agra, Gwalior và Jhansi. Tôi vẫn còn một ngày nữa, trong
khi đoàn tàu xuyên qua đất nước rộng lớn này, cắt qua những bang mà tôi đã
phải chiến đấu suốt năm vừa rồi. Những bang đó đã tạo nên đất nước của
chúng tôi. Những bang đó cũng chia rẽ đất nước tôi. Và trong một số trường
hợp, những bang đó đã phá hoại tình yêu đôi lứa của chúng tôi.

Đến giờ ăn tối, tàu đã đến Bhopal, tôi bèn bước vào bên trong. Họ hàng

nhà tôi chẳng thể che giấu sự phấn khích của họ khi tàu cao tốc Rajdhani
phục vụ bữa ăn miễn phí.

“Ăn các món không chay đi, người Madras sẽ không cho ăn những món

đó đâu,” bác Shipra khuyên mọi người,

“Vâng, thưa bác, trong ba ngày tiếp theo, sẽ không có người Madras, chỉ

người Tamil thôi,” tôi nói.

Bác Shipra gỡ giấy nhôm khỏi con gà của bà. “Được rồi, được rồi, bác

biết. Bang này là Tamil Nadu. Nhưng chúng ta sẽ chỉ tới Madras thôi, phải
không? Sao vé lại ghi là Chennai?”

“Cũng thế thôi mà. Giống như Delhi và Dilli,” bác Kamla vừa nói vừa

húp xúp ngô gà.

“Có phải thủ hiến của họ là một nữ anh hùng trên mấy phim cũ không

nhỉ?” bác họ tôi hỏi.

“Đúng vậy,” một bà bác khác nói, “những người phụ nữ Nam Ấn đó khá

là thông minh.”

“Thượng đế đã cho họ bộ não, ngoài ra chẳng còn gì,” một lời nhận xét

bừa bãi nữa bay tới khiến tôi cân nhắc việc nhảy khỏi con tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.