KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 342

Bố Ananya tới khi chúng tôi đã ăn xong. “Không có bữa sáng sao? Tôi

xin lỗi,” ông nói.

“Không sao ạ,” tôi nói, “nhà cháu tới muộn.”

“Chào chị Kavita,” bố Ananya nói, bàn tay chắp lại, như Ananya đã chỉ

dẫn. Ông lấy một xô idli từ người phục vụ và đưa một chiếc cho mẹ tôi.

“Xin chào anh,” mẹ tôi đáp lại, giọng bà thoáng tự hào khi những anh chị

bà nhìn thấy bà được bố của cô gái phục vụ. Đây là những điều mà người
lớn muốn có, vì đời sống của họ có quá ít niềm vui.

“Giờ bố Krish cảm thấy thế nào rồi?” bố Ananya nói tiếp.

“Ông ấy cảm thấy tốt hơn rồi, tối qua ông ấy đã húp xúp và sáng nay ăn

cháo. Giờ ông ấy đang nghỉ ngơi. Ông ấy gửi lời hỏi thăm,” mẹ tôi nói.

Bố Ananya gật đầu vẻ quan tâm.
“Hôm nay có những lễ gì, thưa chú?” tôi hỏi giùm cho họ hàng mình.

“Đầu tiên, chúng ta có Vrutham, buổi cầu nguyện đầu tiên của đám cưới.

Chúng ta cũng có Nischayathartham, lễ đính hôn chính thức, lúc đó chúng ta
sẽ định giờ tốt cho đám cưới và tặng quà cho họ mạc thân thuộc,” bố
Ananya nói.

Các bà bác tôi chỉ chú tâm vào mấy từ cuối cùng.

* * *

Chúng tôi tới hội trường, trung tâm của các hoạt động cho hai ngày tới.

Tất cả lễ nghi trong đám cưới của tôi sẽ diễn ra ở căn phòng này. Giữa
phòng có một cái vạc lửa, không khác lắm so với đám cưới của người
Punjab. Tuy nhiên trong đám cưới của người Punjab, người ta chỉ đến chỗ
vạc lửa sau khi kết thúc bữa tối và món tráng miệng. Còn ở đây, người ta cứ
như sống cùng với cái vạc đó. Tôi ngồi xuống sàn. Bốn tu sĩ đã bắt đầu cầu
nguyện. Họ hàng gần ngồi dưới sàn trong khi họ hàng xa và những ai bị đau
khớp thì ngồi ghế ở hàng sau. Các tu sĩ cầu nguyện khá to, khiến mấy đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.