KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 348

“Gọi cảnh sát đi,” tôi ra chỗ bàn tiếp tân nói.
“Gì cơ?” người quản lý nói, “Anh là chú rể mà.”

“Vâng, và tôi có lễ Muhurtam vào lúc sáu rưỡi. Tôi cần ở đó lúc năm giờ

với tất cả bọn họ. Đến giờ họ vẫn chưa muốn đi ngủ.”

Người quản lý phá lên cười. Bác Rajji đã cho ông ta kha khá rồi. “Đừng

lo, thưa ngài, tôi sẽ ngăn họ trong vòng nửa tiếng nữa.”

Vừa ngay lúc đó, một chiếc xe dừng lại bên ngoài khách sạn và một người

bước ra ngoài. Kể cả trong bóng tối tôi vẫn biết người đó là ai. Ngay lập tức
tôi chạy lên cầu thang, tim đập thình thịch. Bác Rajji đang nhảy thân ái với
dì Kamla ở phòng 302 trong giai điệu một bài hát buồn phim Roja.

“Bố cháu đang ở đây,” tôi tuyên bố.
Trong đúng hai phút, các câu lạc bộ đêm của chúng tôi đóng cửa như thể

vừa có cảnh sát đi tuần. Mọi người trở về phòng mình để ngủ. Hành lang trở
nên hoàn toàn yên ắng khi bố tôi leo cầu thang lên tầng ba.

“Bố ạ,” tôi nói.

Chúng tôi nhìn nhau một vài giây. Cuối cùng thì ông đã quyết định tới.

Tôi đã không dám nghĩ tới điều này. Tôi cũng chẳng thúc ép gì ông cả. Ông
cũng giống tôi, những người đàn ông Ấn Độ chúng tôi không được tình cảm
cho lắm.

“Con không ngủ sao? Mấy tiếng nữa là đám cưới rồi còn gì?” ông hỏi nhẹ

nhàng.

Tôi không trả lời. Ông bước đến phòng 301. Tôi ngăn ông lại. Tôi không

muốn ông nhìn thấy sự trụy lạc của các ông bác bên đằng mẹ tôi.

“Còn có nhiều phòng ở tầng trên. Phòng này cần sửa sang lại,” tôi nói và

đưa ông lên tầng trên. Tôi để ông ở đó để thay đồ. Mẹ tôi ở phòng 301, đang
cố gắng dọn dẹp nhanh nhất có thể.

“Không sao, bố ở trên tầng,” tôi nói.
“Ông ấy làm gì ở đây vậy?” mẹ tôi nói, “Ông ấy tới đây để gây rắc rối

sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.