KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 356

63

“Ông có bài diễn thuyết à?” tôi hỏi. Ananya và tôi ngồi trên những chiếc

ngai ở chỗ đón tiếp chúng tôi. Ít nhất thì thủ tục này quen thuộc với họ hàng
nhà tôi bởi vì họ đã nhìn thấy những quầy thức ăn ở trong vườn. Chúng tôi
đang ở trong Câu lạc bộ thuyền Madras. Những ánh sáng đèn màu chạy
xung quanh những cái cây; địa điểm ven hồ này là một sự thay đổi được
chào đón nếu so với cái mandapam đầy khói không thể phát âm nọ.

“Đúng vậy, ông muốn làm PowerPoint, nhưng em đã ngăn ông lại. Ông

thậm chí còn đến khách sạn để cho anh xem bài diễn thuyết.”

“Khi nào?” tôi hỏi, “Anh chỉ ở đó thôi mà.”
“Ngủ cả ngày,” Ananya nói. “Ông chỉ nghe thấy tiếng ngáy thôi.”
“Em không ngủ à?” tôi hỏi.

“Không thể nào, nhà em có bao nhiêu khách từ ngoài thành phố. Em

không thể ngủ trong ít nhất hai ngày.”

“Thế sao em vẫn có thể trông xinh đẹp được như thế?” tôi nói.
Cô đỏ mặt. Hợp với màu áo của cô. Cô mặc chiếc lehnga hồng với những

đường thêu vàng và bạc đậm dành cho buổi tối, một sự bất ngờ dành cho họ
hàng của tôi và hơi sốc một chút cho chính các bà bác của cô. Tuy vậy, đã
quá trễ và Ananya đã được gả cho tôi rồi. Đồ chết tiệt, Harish Trinh Trắng,
tôi nghĩ, dù rằng tôi rủa bản thân mình vì đã nghĩ đến hắn ta.

“Chúc mừng hạnh phúc,” một vài người nào đó bước tới sân khấu gặp

chúng tôi và chúng tôi cười để chụp ảnh tới hàng trăm lần.

Bữa tối có những món Bắc Ấn, nhưng hương vị thì không được bằng.
“Họ làm gobi aaloo bằng dầu dừa,” chị Minti ca cẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.