KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 52

“Em sẽ được nhận thôi. Anh nghĩ chẳng có công ty nào lại đi từ chối em,”

tôi nói.

Cô nhìn tôi cười. “Hẳn anh biết rằng không phải tất cả mọi người đều yêu

em chứ.”

”Em có điểm số tốt và có đam mê với nghề marketing. Em rất hợp với

HLL, anh có thể nhìn thấy điều đó trên mặt em.”

“Mai anh có hai ngân hàng nữa.”
“Anh muốn Citibank,” tôi nói. “Anh cần phải có câu trả lời hay hơn so

với ‘Tôi thích tiền’. Anh cần phải nói dối tốt hơn trong các cuộc phỏng vấn.”

Người bồi bàn mang đồ ăn cho chúng tôi. Cô bẻ đôi chiếc pao và đút tôi

ăn. “Nhưng chẳng phải đó là lý do duy nhất khiến người ta muốn làm việc
trong một ngân hàng sao?”

“Đúng vậy, nhưng những người phỏng vấn muốn tin rằng họ đang làm

một điều gì đó có ý nghĩa. Như thể họ làm việc cho Quỹ Đức Mẹ Teresa hay
đại loại thế.”

“Anh nên nói thế này này: tôi muốn làm việc cho Citibank bởi vì tôi

muốn người dân Ấn Độ được tiếp cận với các dịch vụ tài chính hàng đầu thế
giới. Và sử dụng những từ ngữ như ‘sức tăng trưởng mạnh mẽ’ và ‘tiềm
năng chiến lược’,” cô nói.

“Anh phải nói tất cả những điều đó mà không được nôn mửa ư?”
“Và hãy nhớ, Citi không bao giờ ngủ. Bởi vậy anh sẽ làm việc hết sức,”

cô nói.

“Anh không thể nói dối nhiều như thế,” tôi nói.

Cô phá lên cười trong khi lau một ít bhaji dính trên mép tôi. Tôi nghĩ

mình thật may mắn khi có cô. Có thể trong một vài năm tới cô sẽ điều hành
HLL, nhưng hôm nay, mối ưu tiên của cô là lau bhaji khỏi khuôn mặt ngu
xuẩn của tôi. Trong tôi dấy lên cảm giác hối lỗi. Cô ấy xứng đáng có một
câu trả lời về tương lai. Làm đi, đồ bạc nhược, tôi tự bảo bản thân mình.
Ngay lúc này đi. Cho dù đây chỉ là một quầy pao bhaji tạm bợ ở
Navrangpura. Tôi thu hết can đảm để nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.