KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 65

“Vâng. Cô ấy làm marketing. Đó là công việc danh giá nhất trong nghề

marketing.”

“Thế thì con bé sẽ được nhận mứt miễn phí chứ?”

“Con nghĩ vậy,” tôi nói, tự hỏi làm thế nào để lái câu chuyện về đúng

hướng. “Nhưng chuyện không phải ở đó.”

“Đúng, không phải ở đó. Vậy chúng ta nên dừng lại ăn trưa rồi mới tới

trường con hay ăn luôn ở trường đây? Bhaiya, ở đây có quán ăn nào ngon
không?” bà hỏi người tài xế.

“Thôi mà mẹ. Con đang nói chuyện quan trọng mà.”

Nhưng mẹ tôi nói, “Cánh lái xe luôn biết những chỗ ăn ngon.”
“Dừng xe thì sẽ tính thêm tiền, thưa bà,” người tài xế nói, tảng lờ tôi cùng

với những lằn giảm tốc trên đường.

“Gì thế?” mẹ tôi hỏi khi thấy tôi tiếp tục chằm chặp nhìn bà nhằm thu hút

sự chú ý.

“Cô ấy tên là Ananya. Bố mẹ cô ấy cũng ở đó. Con muốn mẹ gặp họ và

hãy lịch sự với họ.”

“Mẹ sẽ gặp bất cứ ai con muốn mẹ gặp. Mà mẹ không lịch sự lúc nào

đấy? Chúng ta là những người lịch sự mà.”

“Mẹ…” tôi nói trước khi bà ngắt lời tôi.

“Hãy mang theo một ít bánh quy Nice. Hợp với trà lắm đấy.”
“Mẹ,” tôi gào lên. “Đây chính là điều con không muốn. Con muốn mẹ gặp

họ một cách đúng mực và không bị ám ảnh bởi những bữa ăn hay đồ ăn vặt
hay trà hay bất cứ thứ gì. Họ phải có ấn tượng tốt.”

Mẹ nhìn tôi khó chịu. Tôi không đáp trả.

“Bhaiya, quay xe đi. Tôi sẽ quay về,” mẹ tôi nói. “Đầu tiên, mẹ đi cả

chặng đường từ Delhi tới để dự lễ tốt nghiệp của con, mua kẹo từ bốn cửa
hàng khác nhau, và giờ mẹ không tạo nổi ấn tượng tốt chứ gì. Không sao,
nếu chúng ta không thể tạo ấn tượng tốt thì đừng đến nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.