KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 87

13

Cô Pammi sống ở Pitampura, một khu người Punjab giàu có. Mỗi một làn

đường ở vùng này có nhiều đá hoa cương hơn cả Taj Mahal. Tất cả các
đường phố đều dậy mùi cà chua nấu với paneer. Chúng tôi đi xe tuk tuk bởi
vì bố tôi không bao giờ cho phép đi xe ca. Mẹ tôi bảo tài xế tuk tuk dừng xe
cách một vài nhà. Chúng tôi không thể nói với cô Pammi rằng chúng tôi
không tới bằng xe ca.

“Ông ấy có một cuộc hẹn, ông ấy thả chúng tôi ở bên ngoài và đi rồi,” mẹ

nói khi cô Pammi ra cửa đón chúng tôi.

“Ít ra thì anh ấy cũng vào uống một chút nước mát đã chứ,” cô Pammi nói

và đưa chúng tôi vào. Trọng lượng của cô Pammi xấp xỉ với thập kỷ mà cô
đang sống, và mối tương quan đó đã tiếp diễn tới thập kỷ chín mươi hiện tại.
Cô Pammi từng là hoa hậu Chandigarh ba mươi bảy năm trước. Một thương
gia giàu có đã nhanh chóng chộp lấy cô chẳng bao lâu sau khi cô đăng
quang và cho cô một cuộc sống thừa mứa những tiện nghi và thừa mứa cả
calo. Giờ cô đã nặng hơn cả tổng trọng lượng của một cô hoa hậu và hai á
hậu cộng lại.

Chúng tôi bước tới bậc thang ngũ cấp để lên phòng khách của họ. Cô

Pammi leo lên khó nhọc. “Đầu gối của tôi,” cô lẩm bẩm khi bước lên bậc
cuối cùng.

“Dạo này cô có hay đi tập buổi sáng không?” mẹ tôi hỏi.

“Đi đâu được chứ, chị Kavita, nóng lắm. Với lại, buổi sáng tôi có

satsang

[18]

, ngồi đi,” cô Pammi nói rồi bảo người giúp việc đi lấy khus

sharbat

[19]

.

Chúng tôi chìm vào một chiếc xô pha nhung đỏ có đế mút dày chừng sáu

mươi phân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.