KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 89

Chúng tôi cười với nhau thêm một phút nữa, đoạn cô Pammi lại cất lời.

“Hoa quả khô nhé?”

“Thôi, thôi, cô Pammi, cần gì phải bày vẽ thế chứ?” mẹ tôi gạt đi.

“Rani, lấy hạt điều và chỗ quả chà là Dubai đó ra đây,” cô Pammi gào lên.

Mẹ tôi khẽ gật đầu cảm kích những thứ hoa quả nhập ngoại đó.

“Dolly của chúng ta đâu rồi?” mẹ tôi hỏi, tự nhận người được thừa kế ba

trạm xăng là “của mình” mà không hề do dự.

“Xuống đây nào, Dolly!” cô Pammi gọi thật to để có thể xuyên lên tầng

trên của tòa biệt thự được dựng nên từ xăng dầu này.

Những người phục vụ được triệu đến để gọi Dolly xuống tầng.
“Nó tắm thì cả ngày mới xong,” cô Pammi nói bằng giọng làm ra vẻ giận

dữ trong khi cô bốc một nắm hạt điều và ấn vào tay tôi.

”Đừng ngăn cản con gái chúng ta làm đẹp mà, cô Pammi,” mẹ tôi nói.

Tuyệt, Dolly đã là của chúng tôi.

“Không biết nó sẽ thành con dâu nhà ai đây? Chúng tôi chỉ có hai đứa con

gái, tất cả mọi thứ là của chúng,” cô Pammi nói và dang rộng hai cánh tay để
chỉ tất cả mọi thứ. Đúng vậy, những chiếc xô pha, những chiếc bàn uống
nước bằng cẩm thạch trông đáng sợ, những rèm cửa, những chiếc quạt,
những cái điều hòa nhiệt độ - tất cả mọi thứ đều thuộc về hai cô con gái và
chồng tương lai của họ. Phải nói rằng, trong một tích tắc, ý nghĩ được thừa
hưởng một nửa cơ ngơi này làm tôi băn khoăn liệu có phải mẹ đã đúng
chăng. Nhưng trong tích tắc tiếp theo ý nghĩ sẽ mất Ananya đến với tôi.
Không, tôi sẽ không từ bỏ Ananya để lấy tất cả hạt điều và tiền bạc trên thế
giới này. Giá mà cô Pammi cho phép tôi sống trong căn nhà này cùng với
Ananya.

Dolly bước nhanh xuống cầu thang và mùi nước hoa của cô thoảng tới

chỗ chúng tôi ba giây trước khi cô tới. “Cháu chào bác,” Dolly nói và bước
tới ôm siết mẹ tôi.

“Con gái của chúng ta mới xinh đẹp làm sao!” mẹ tôi cảm thán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.