KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 92

ngoài.

“Một cà phê đá kem,” Dolly nói. “Anh dùng gì?”

Tôi gọi y như thế và chúng tôi ngồi xuống ghế, cách xa nhau nhất có thể.

Chúng tôi ngồi lặng thinh xem kênh ca nhạc trên chiếc ti vi trước mặt.

“Em chưa bao giờ nói chuyện với ai học IIT,” sau một lúc cô nói.
“Thế thì em cũng không có gì nhiều để tiếc đâu,” tôi nói.

Cô ngồi dịch lại một chút. Túi quần áo của cô rơi xuống. Cô nhặt nó lên.
“Em xin lỗi, em hay hồi hộp trước những người hiểu biết công nghệ,” cô

nói.

“Đừng thế,” tôi nói. “Em uống cà phê đi.”

“Anh có bạn gái hả? Người Nam Ấn à?”
“Gì thế?” tôi nhảy dựng lên. “Ai đã bảo em thế?”
“Chị Kittu nói với em,” cô nói.

Kittu là chị họ của tôi và là con gái bác Shipra. Bố Kittu là anh họ cô

Pammi. Xét theo một khía cạnh nào đó, Dolly là em họ đời thứ ba hay thứ tư
của tôi, dù rằng chúng tôi chẳng có quan hệ máu mủ gì.

“Kittu? Sao chị ấy lại biết?”
“Hẳn là bác Shipra đã nói với chị ấy. Và chắc mẹ anh đã nói với bác

Shipra.”

“Và giờ toàn thể họ hàng đã biết,” tôi đoán.
“Chắc thế?”
“Thế em còn biết gì về cô ấy nữa?”

“Chẳng gì cả,” Dolly nói và liếc mắt nhìn quanh.
“Kể với anh đi.”
“Ồ, có một vài điều. Rằng cô ấy rất táo bạo, thông minh và cô ấy hoàn

toàn kiểm soát anh. Nhưng tất cả các cô gái Nam Ấn đều như vậy à?”

“Em có biết cô gái Nam Ấn nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.