KHIÊU VŨ VỚI BẦY SÓI - Trang 155

Hãy nhớ lại tiếng nói ngày xưa. Tiếng nói của người da trắng.

Nàng chợt thấy là một nạn nhân mãi đã quá mệt và 154

Michael Blake nàng cảm thấy uất ức.

Các người cần đến ngôn ngữ da trắng của tôi ư? Thôi được, tôi sẽ cố gắng.
Và nếu như công việc của tôi không ai làm được thì tôi sẽ là người quan
trọng nhất trong tất cả các người! Tôi phải nhớ lại thứ mà các người không
ai có thể nhớ lại.

Nhưng đầu óc nàng trống rỗng. Nàng cố tập trung trí óc nhưng không nhớ
được gì hết. Và càng nghĩ nàng càng cảm thấy bị cản trở bởi cả một thứ
ngôn ngữ nàng đã quen thuộc và lúc nào cũng che kín ngôn ngữ ngày xưa.
Làn sương che phủ quá khứ đã không tan mà còn đặc lại trở thành một thứ
màng đục phủ kín tất cả.

Mệt mỏi, nàng chỉ cần nơi nghỉ. Nàng nặng nề tựa lưng vào thân cây bông.
Nàng khoanh hai chân theo kiểu da đỏ rồi nâng áo lên để gió lạnh dưới suối
thổi vào da thịt trên đùi. Sau đấy nàng nhắm mắt lại, thử cố nhớ lại một lần
nữa thứ ngôn ngữ mà hàng chục năm nay nàng không dùng đến.

Nhưng nàng vẫn không nhớ ra được gì hết. Đứng Với Bàn Tay Nắm Chặt
nghiến răng. Nàng đưa tay lên dụi vào cặp mắt mệt mỏi.

Đúng lúc nàng dụi mắt thì hình ảnh kia hiện ra. Nàng cảm thấy như bị một
loạt sắc màu làm nàng hoa mắt.

Hình ảnh này đã từng hiện lên vào mùa hè năm trước, khi hàng nghe tin bọn
lính da trắng đã xuất hiện trong vùng. Một buổi sáng, đang nằm trong
giường nàng bỗng thấy con búp bê thủa nhỏ hiện lên trên bức tường.

Một lần khác, lúc đang nhảy múa, nàng nhìn thấy mẹ

nàng. Nhưng cả hai lần, hình ảnh đều mờ nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.