KHINH NGỮ - Trang 34

quá đáng hơn, xô đẩy nhau khi đang ở sân chơi, những tiếng cười chế giễu
trong giờ nghỉ cứ thi nhau kéo đến.

Có một lần đám con trai trong lớp đã chỉ thẳng vào mặt hắn, cười nói

hắn là thằng mồ côi không cha không mẹ, bọn họ bắt nạt hắn, nói rằng một
đứa trẻ không có cha mẹ là một đứa trẻ không được ai giúp đỡ.

Hắn cũng cho rằng như vậy, hắn cũng cho rằng mình là một đứa trẻ bị

bỏ rơi.

Nhưng chính vào lúc trong lòng hắn tràn đầy thất vọng về thế giới,

cảm nhận nỗi niềm tuyệt vọng về cuộc sống của bản thân, thì Lâm Khinh
Ngữ đã xuất hiện.

Cô chống hai cái nạng, một chân tập tễnh, giống như muốn đại khai

sát giới xông tới phía trước mặt hắn, giáng cho một thằng nhóc một nạng
khiến thằng này xanh mặt: “Chúng mày quá đáng quá rồi đấy!”.

Cô đứng chắn trước mặt hắn, giống hệt như siêu nhân trong ti vi, hiệp

khách trong phim truyền hình, khí thế hùng hổ, hiên nganh chính nghĩa.

Lâm Khinh Ngữ vẫn còn nhỏ, nên không thể mở miệng nói ra được

những đạo lý lớn lao đẹp đẽ giống như người lớn, cô chỉ cảm thấy nhiều
người như vậy mà lại bắt nạt một người, thì thật là quá đáng, vì thế cô quát
lên: “Muốn đánh nhau hả, tới đây! Đánh với tao này!”.

Sau này, rất nhiều năm đã trôi qua, tuy rằng Tô Dật An thông minh,

nhưng hắn cũng đã quên rất nhiều chuyện năm ấy. Duy chỉ có bóng lưng
đó, là bức tranh Tô Dật An vĩnh viễn không bao giờ quên.

Cô chẳng giống một cô bé chút nào, nhưng lại khiến Tô Dật An từ đó

về sau, bất kể đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nhưng mãi vẫn
không thể tìm được một cô gái nào có bóng lưng đẹp hơn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.