KHINH NGỮ - Trang 390

Buổi tối Phan Quyên cầm tay cô, nghiêm túc nói chuyện khuyên nhủ

cô.

Lâm Khinh Ngữ không thể làm gì khác hơn là kiềm chế cảm xúc

xuống, giả vờ bị Phan Quyên dỗ ngủ. Cô lại suy nghĩ một đêm, nghĩ thầm,
nếu như cô vẫn luôn không trở về được, phải vĩnh viễn sống ở chỗ này, vậy
thì cô không thể tiếp tục làm những việc tuỳ hứng nữa, cô phải chịu trách
nhiệm với cuộc đời của mình.

Ngày hôm sau Lâm Khinh Ngữ ngoan ngoãn đi trường học, đi học vẫn

mất hồn như cũ, nhưng đến giờ học thể dục nhịp điệu, cô không trốn học
nữa, cũng ngoan ngoãn đi học theo các bạn nhỏ, coi như thay đổi lại cảm
xúc.

Mà Lâm Khinh Ngữ không ngờ rằng, khi đi học lớp thể dục, cuộc

sống chán nản mấy ngày nay của cô đã xảy ra thay đổi......

Bởi vì cô nhìn thấy, ở trên mảnh đất trống sau lưng sân thể dục của

trường học, trong một góc sân ít dấu chân người, chợt, không giải thích
được, đột ngột xuất hiện, một cái cây không nhỏ cao cỡ nửa người.

Từ sau khi Tô Dật An biến mất, Lâm Khinh Ngữ đã không còn đi học

môn thể dục, cho nên hôm nay mới phát hiện cái cây này. Nhánh cây của
nó vẫn còn trụi lủi, không nở hoa hoặc là nảy mầm giống những cây khác.

Bây giờ Lâm Khinh Ngữ sẽ có nghi ngờ mãnh liệt đối với tất cả những

gì đột nhiên xuất hiện, đặc biệt là cây!

Vì vậy trước tiên Lâm Khinh Ngữ tìm giáo viên thể dục, chỉ vào góc

cây kia hỏi: "Trước kia sân tập trường chúng ta có cái cây kia không?
Trồng khi nào?"

Giáo viên thể dục bị hỏi mà không hiểu nổi, nhìn về gốc cây trong góc

kia, suy nghĩ một lát: "Vẫn luôn có, thầy dạy đã nhiều năm, trong ấn tượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.